Chương trước
Chương sau
Hiện tại Cố Sơ Lan đã bị người ta cướp đi trong trắng mà vẫn có thể giẫm lên bọn họ.
Bà ta không phải rất khoa trương sao, vậy thì Tam di nương đây sẽ chống mắt lên chờ xem bọn họ có thể khoa trương đến khi nào.
Tam di nương quát nói: “Trèo càng cao thì ngã càng thảm thôi, hoảng cái gì”.
Trong buồng lò sưởi.
Thu Nhi đang vội vàng kéo chăn trên giường Cố Thanh Hy lên: “Tiểu thư, người mau dậy đi, sáng sớm hôm nay lại có một thánh chỉ nữa tới, kêu người chuẩn bị tới học viện Hoàng gia học tập, đây là phần thưởng trời ban đó, bao nhiêu người chen nhau vỡ đầu mà còn không vào được”.
Cố Thanh Hy trừng mắt lườm rồi tiếp tục ngủ.
Khó khăn lắm mới vượt qua ba năm học trung học, bốn năm đại học, giờ lại bắt nàng đi học tiếp, vậy cứ cho sét đánh chết nàng là được rồi. Hơn nữa, phần thưởng cái gì, khác gì nỗi nhục đâu chứ.
“Tiểu thư, sao người lại nằm nữa rồi, sắp muộn rồi đó, ngày đầu tiên đi học mà tới muộn sẽ để lại ấn tượng không tốt cho các phu tử, điều quan trọng nhất là Trạch Vương cũng học ở học viện Hoàng gia, nếu như hai người có thể sớm tối bên nhau có lẽ Trạch Vương sẽ hồi tâm chuyển ý, cầu xin hoàng thượng thu hồi lại thánh chỉ từ hôn đó”.
Cố Thanh Hy cạn lời.
Thánh chỉ từ hôn đã ra, thánh chỉ ban hôn cũng đã hạ, Trạch Vương nói thu hồi là có thể thu hồi sao?
Đổi sang tư thế khác, Cố Thanh Hy tiếp tục ngủ, nhưng Thu Nhi ra sức kéo nàng dậy, kéo đến mức khiến nàng không thể nằm ườn ra trên giường được nữa.
“Ta nói này bà cô, ngươi có thể để ta ngủ thêm một lát nữa không, ta rất buồn ngủ”.
Đáng chết, dây dưa một đêm với người đàn ông không rõ thân phận đó, đến giờ hai chân nàng vẫn còn đang tê mỏi đây.
Thu Nhi nghiêm khắc nói, cũng không quan tâm nàng có giận hay không: “Không được, hoàng thượng còn cho cả Ngũ tiểu thư làm bạn học với người, cùng vào học viện Hoàng gia học, Ngũ tiểu thư xưa nay vẫn ngưỡng mộ Trạch Vương, nàng ta nhất định sẽ dốc sức thể hiện mọi mưu mẹo để lấy lòng Trạch Vương, chúng ta tuyệt đối không được để Ngũ tiểu thư cướp mất”.
Cố Thanh Hy đau đầu.
Lại là Trạch Vương, Trạch Vương gì đó có gì tốt đẹp, thật không biết tại sao Thu Nhi lại cố chấp như vậy.
Cố Thanh Hy mặc cho Thu Nhi trang điểm sửa soạn cho mình, còn bản thân cầm cái bánh mỳ lên cắn một miếng như trút giận.
“Tiểu thư, xong rồi”.
Cố Thanh Hy nhìn vào gương một cái, Thu Nhi búi cho nàng kiểu tóc phi thiên cực kỳ đẹp mắt, mạng che mặt màu trắng đã che đi gương mặt xấu xí của nàng, chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh ngấn nước đen trắng rõ ràng.
Nhìn xuống dưới lại là một bộ xiêm y hoàn toàn mới, nàng cười nhạo nói: “Phủ Thừa Tướng cuối cùng cũng nỡ tặng đồ mới tới rồi sao?”
“Đâu có, nô tỳ mượn chút ngân lượng từ mấy chị em trong phủ mua một bộ xiêm y mới cho tiểu thư, mặc dù loại vải không bằng Ngũ tiểu như nhưng dù sao cũng là y phục mới, tiểu thư mặc tới học viện Hoàng gia cũng đỡ mất thể diện”.
“Tay của ngươi bị sao thế?”
Cố Thanh Hy đang cầm tay của Thu Nhi thì nhìn thấy lòng bàn tay sưng đỏ một mảng, hình như bị cái gì đó đánh vào.
Thu Nhi vội vàng rút tay về, giấu sau lưng, cười ngượng ngùng nói: “Không có gì ạ, chỉ là trong lúc làm việc không cẩn thận nên mới bị thương thôi ạ”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.