Chương trước
Chương sau
Chương 1159

Dạ Mặc Uyên bảo vệ Cố Thanh Hy trong lòng theo phản xạ có điều kiện, đợi cho thung lũng băng này nện vào người mình.

“Đùng đùng đùng…”

Ngay khi hai người tưởng rằng bản thân sẽ chết chắc thì băng đá ở lối vào bị ai đó hất tung, một thiếu niên mặc áo trắng như tuyết, khí chất bất phàm như trích tiên giáng trần xông vào trong, không nói không rằng đã dùng hết sức lực mạnh nhất của mình, dùng nội lực đưa họ ra ngoài.

“Ầm ầm…”

Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên vừa được cứu ra thì toàn bộ thung lũng băng đổ sập.

Mà người cứu họ thì chưa kịp thoát ra nên bị vùi lấp ở bên trong.

Cố Thanh Hy lập tức biến sắc.

“Ôn Thiếu Nghi… Ôn Thiếu Nghi…”

Nàng muốn lao tới cứu hắn ta, thế nhưng băng đá đổ sập từ trên đỉnh đầu cứ rơi xuống hết tảng này đến tảng khác, tảng nào cũng nặng tới cả ngàn cân, một số tảng thậm chí còn to ngang quả núi, nện ngay xuống trước mắt họ.

Dạ Mặc Uyên kéo Cố Thanh Hy: “Đi, đi mau, nếu không chúng ta phải chết ở đây mất”.

Tốc độ đá lở quá nhanh.

Nhanh đến mức họ lại bị bao vây nữa rồi.

Hung thú ở phía xa không kịp né tránh nên bị đá tảng đập chết, để lại vết máu đỏ tươi.

Hai người có lòng muốn cứu người, nhưng thời gian không cho phép, sau cùng đành nén nỗi đau rời đi.

Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên cửu tử nhất sinh mới rời được khỏi phạm vi đổ sập của thung lũng băng.

Cố Thanh Hy sững sờ nhìn thung lũng băng bị sập thành bình địa, lòng dạ đột nhiên thấy đau đớn.

Vẻ thanh tao thoát tục và tôn quý của Ôn Thiếu Nghi khi mới quen nhau, đến thái độ căm ghét thù hằn khi biết hắn ta là kẻ thù của Ngọc tộc, rồi đến quá trình giúp đỡ lẫn nhau dần dần tua ngược lại trong đầu.

Nhất là khi hắn ta không màng nguy hiểm, quả quyết lao vào trong thung lũng băng, đổi mạng lấy mạng, sau cùng bị đá tảng đè chết ở bên trong.

Nội tâm Cố Thanh Hy vô cùng phức tạp.

Không rõ cảm giác thù ghét Ôn Thiếu Nghi tiêu tan từ bao giờ, thay vào đó là luyến tiếc và đau lòng.

Thung lũng băng nguy nga như ngọn núi đổ sập ngay trong tức khắc, bất kể là người võ công cao cường đến đâu cũng không thể sống sót trở ra, đừng nói đến người đang bị thương nặng như Ôn Thiếu Nghi.

Muốn dời hết đống đá tảng để đào hắn ta ra cũng không phải chuyện khả thi.

Tâm trạng của Dạ Mặc Uyên cũng rất phức tạp.

Hắn và Thiên Phần tộc không đội trời chung, Ôn Thiếu Nghi lại là thiếu chủ của Thiên Phần tộc. Nếu nói hắn ta có mưu đồ gì với Cố Thanh Hy nên mới bất chấp tính mạng để cứu nàng còn hợp lý, nhưng tại sao phải cứu hắn chứ?

“Đùng uỳnh uỳnh…”

Mấy ngọn núi tuyết như chạm tới tận tầng mây ở phía xa xa đột nhiên sụp xuống, hai người lại được phen biến sắc.

“Tuyết lở rồi, đi mau”.

Không cần đến lời nhắc của Dạ Mặc Uyên, Cố Thanh Hy đã kéo hắn lảo đà lảo đảo chạy về phía trước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.