Chương trước
Chương sau
Chương 1192

Tiêu Vũ Lâu còn muốn hỏi thêm vài chuyện về thi từ nhưng thấy nàng định rời phủ, hơn nữa bây giờ cũng đã khuya nên không tiện gặng hỏi nhiều.

Vốn dĩ Cố Thanh Hy muốn tới phủ Thừa tướng tìm hiểu nhưng ngẫm nghĩ giây lát rồi nàng từ bỏ ý định, chỉ một Cố Sơ Vân cỏn con cũng chẳng xứng để nàng phải đích thân xử lý.

Tốt hơn hết là nên tìm cách để Dạ Hoàng thu hồi thánh chỉ, tập hợp đủ bảy viên Long châu rồi giải huyết chú, sau đó báo thù Oa Nhân Quốc.

Nghĩ tới đây, Cố Thanh Hy đi thẳng về phía hoàng cung.

Bởi vì nàng là Dạ Vương phi nên dọc đường không bị ai ngăn cản, thế nên Cố Thanh Hy nhanh chóng vào trong hoàng cung.

“Đi bẩm với hoàng đế, cứ nói là Cố Thanh Hy tới”.

“Tham kiến Dạ Vương phi! Dạ Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. À thì… hiện giờ đã khuya, hoàng thượng cũng đã nghỉ ngơi, nếu Dạ Vương phi không có chuyện gì quá quan trọng, hay là sáng mai hẵng đến…”

“Đêm hôm thế này, ta phải vào cung tìm hoàng đế, ngươi cho rằng chuyện này không quan trọng…”

“À thì…”, thái giám Tiểu Lý Tử lộ ra vẻ mặt khó xử.

Chủ yếu là hiện giờ hoàng thượng đã ngủ rồi, nào ai dám quấy rầy giấc mộng đẹp của hoàng thượng chứ.

“Xem ra lời của Dạ Vương phi như ta cũng không có trọng lượng mấy. Thôi vậy, ta bảo vương gia nhà ta đích thân tới, vừa hay dạo này thuộc hạ của vương gia đều mất ngủ, có thể cho họ chiêm ngưỡng sự huy hoàng trong cung vua một chút”.

“Shh…”

Không chỉ mình Tiểu Lý Tử mà đám hạ nhân xung quanh đều sợ hãi.

Rõ ràng Dạ Vương phi đang uy hiếp bọn họ!

Nếu Dạ Vương phi dẫn theo thuộc hạ tiến cung, thế thì có khác nào đang ép vua thoái vị đâu?

Hiện tại, ngoài một phần binh quyền đang nằm trong tay Tiêu lão tướng quân, hầu hết binh lực còn lại đều do Chiến thần Dạ Vương gia quản lý, bọn họ nào dám lỗ mãng.

“Dạ Vương phi lại đùa rồi. Nô tài sẽ lập tức đi bẩm báo hoàng thượng ngay, phiền Dạ Vương phi chờ một lát!”

Tiểu Lý Tử run run đi vào bẩm báo, còn Cố Thanh Hy được mời đến ngự hoa viên.

Một lát sau, Dạ Hoàng dẫn theo một nhóm cung nữ thái giám đi tới.

Vẻ mặt hắn chẳng hề hậm hực như mọi người tưởng mà trái lại còn rất vui vẻ, vừa đến đã vội nói: “Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, mau nói đi, câu chuyện lần trước ngươi kể có kết cục thế nào? Về sau Dương Sở Nhược ở bên ai?”

“Dương Sở Nhược chết vì dịch bệnh, Sở Vũ Thần tự sát, Phong Lăng không chịu thua nên cũng rút đao tự tử luôn”.

“Uỳnh…”

Dạ Hoàng suýt nữa ngã sấp xuống, nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt khó tin: “Cứ thế… chết hết rồi? Phần đầu viết hay thế mà, sao đoạn kết lại qua loa quá vậy?”

Mấy ngày vừa rồi, hắn đã tìm rất nhiều thuyết thư, lệnh cho họ tiếp tục soạn ra phần sau nhưng chưa một ai làm hắn hài lòng, luôn có cảm giác không hay bằng phần trước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.