Chương trước
Chương sau
Chương 1218

Trong lòng ông ấy hiểu rõ hơn ai hết.

Lục trưởng lão không say, mà là giả vờ say.

Ông ta rất tỉnh táo, sở dĩ ông ta đuổi ông ấy ra ngoài là vì cái chết của Ngọc phi ông ta còn chưa buông xuống được.

“Ba ngày sau là đại thọ sáu mươi của ta, ta biết Vũ Trình, Vũ Lâu, Vũ Hiên và Uyển Nhi đều đang lên kế hoạch tạo bất ngờ cho ta, chắc là muốn giúp ta làm thọ yến”.

“Cô xem có thể đợi ba ngày sau không, ba ngày sau ta sẽ móc tim của ta trả lại cho cô”.

Tiêu lão tướng quân tỏ thái độ cầu xin.

Trong chốc lát, Cố Thanh Hy không biết phải phản ứng thế nào.

“Lão tướng quân…”

“Đây là ta nợ các người, từ hơn mười năm trước, là ta đáng chết. Chỉ do Ngọc phi không đành lòng nhìn thấy Dạ quốc sinh linh đồ thán, cũng không đành lòng nhìn thấy ta chết cho nên mới luyện hóa long châu chuyển vào trái tim của ta, khiến cho tim ta đập trở lại, ta có thể sống thêm hơn mười năm đã là trời cao thương tình rồi”.

“Mấy năm gần đây ta luôn tìm kiếm người của Ngọc tộc, muốn moi tim ra trả lại, đáng tiếc tìm hơn mười năm cũng không tìm được người của Ngọc tộc, càng không tìm được lối vào Ngọc tộc”.

Tiêu lão tướng quân đột nhiên nhìn vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Cố Thanh Hy, cũng như đôi mắt đen sáng ngời của nàng rồi lẩm bẩm một mình.

“Ta nên sớm nhận ra ánh mắt của cô rất giống với nàng… ta nên sớm nhận ra”.

“Giống ai chứ?”

“A Hy, ta có thể gọi cô như vậy không?”

“Đương nhiên có thể”.

“Cô hứa với ta, bất luận như thế nào thì cô nhất định phải thu thập đủ bảy viên long châu, hóa giải huyết chú trên người Ngọc tộc. Đó là tâm nguyện cả đời của Ngọc phi”.

“Đó là điều đương nhiên, tâm nguyện cả đời của ta cũng chính là hóa giải huyết chú trên người Ngọc tộc. Thật xin lỗi lão tướng quân, vì ngàn vạn sinh mệnh Ngọc tộc, ta chỉ có thể…”

“Cô không cần nói nữa, ta đã đau khổ chống đỡ cho tới hôm nay chính là bởi vì còn muốn dùng thân thể của mình dưỡng long châu, chờ một ngày để nó trở về với Ngọc tộc. Cho dù cô không lên tiếng thì ta cũng sẽ chủ động dâng lên. Cô không cần tự trách”.

Đôi mắt già nua của Tiêu lão tướng đã rưng rưng, ông ta muốn vỗ vai Cố Thanh Hy nhưng lại không dám, thay vào đó, ông ta kinh ngạc nhìn vào đôi mắt giống như đã từng quen biết của nàng và đắm chìm trong suy nghĩ.

Thái độ của lão tướng quân đối với Cố Thanh Hy quá khác biệt, điều này khiến cho Cố Thanh Hy vô cùng khó chịu và càng tự trách mình hơn.

Chỉ vì chuyện của nàng mà đã khiến cho Tiêu Vũ Hiên phải hoàn toàn mất đi phụ thân, đây là nỗi đau sẽ theo hắn ta suốt cuộc đời.

Cố Thanh Hy đưa Tiêu lão tướng quân ra khỏi Tu La môn, Hoa Khởi La ngay lập tức muốn bám chặt vào người Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy bị bám chặt, chỉ có thể mang theo Hoa Khởi La đi.

Trên đường đi, Cố Thanh Hy nói: “Lão tướng quân, người có thể kể cho ta nghe chuyện của Ngọc phi hoặc là mối quan hệ của người với Ngọc tộc được không? Lúc trước đầu ta bị thương một chút, có rất nhiều chuyện không thể nhớ ra được”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.