Chương trước
Chương sau
Chương 857

Đường đường là Dạ Vương phi mà lại ăn vạ ôm đùi phu tử, khóc lóc đòi quà, việc này… việc này truyền ra ngoài có ổn không?

Hơn nữa nàng còn làm ra… làm ra hành động đồi phong bại tục này ngay trước mặt nhiều học trò và phu tử học viện Hoàng gia như vậy.

“Cố tam tiểu thư, cô đứng lên trước đã”.

Thượng Quan Sở rút chân ra, nhưng hắn ta càng rút, Cố Thanh Hy càng ôm chặt hơn, thậm chí còn dán cả người lên.

Mặt hắn ta đỏ lên.

Hắn ta nhớ lại những gì đã xảy ra trong vách núi ngày hôm đó.

Cố Thanh Hy ăn vạ, khóc nức nở: “Ta không đứng lên nổi, ta thích cây trâm bạch ngọc đó lắm. Trâm bạch ngọc còn thì ta còn, trâm bạch ngọc mất thì ta thà đi chết luôn cho rồi!”

Shh…

Mọi người trợn tròn mắt.

Dù trâm bạch ngọc của Thượng Quan phu tử có tốt thế nào, một người Dạ Vương phi như nàng cũng đâu cần phải đến mức này.

Chẳng lẽ Dạ Vương không tặng trang sức cho nàng, hoặc là không cho nàng trang sức?

Mọi người không nhịn được nhìn về phía đầu Cố Thanh Hy.

Trên đầu nàng chỉ có một sợi dây lụa bạch ngọc nhẹ nhàng buộc kiểu tóc nửa đầu, quả thật… không có món trang sức nào.

Nghe đồn chiến thần sủng thê vô độ, lẽ nào lời đồn này là giả? Chiến thần vẫn là vị chiến thần tàn bạo khát máu, thủ đoạn tàn nhẫn như trước?

Nếu không phải được nhìn thấy tận mắt, họ hoàn toàn không thể tin được.

Mọi người sụt sịt.

“Dạ Vương phi thật thê thảm, vì một món trang sức mà lại liều mạng như vậy”.

“Phải đó, một nữ nhân yểu điệu như thế, nếu là ta thì đã tặng cho nàng ấy một đống trang sức trâm cài ngọc trai rồi”.

“Thảm, quá thê thảm, ta nhìn mà cũng không chịu được muốn tặng cây trâm đẹp nhất ở nhà cho nàng ấy”.

“Hình như có gì đó sai sai, không phải Dạ Vương phi giàu lắm sao? Chưa kể Dạ Vương có cho nàng ấy lương tháng hay trang sức hay không, bản thân Dạ Vương phi cũng là một phú bà, tiền trong tay nàng ấy không thể ít hơn bất kỳ thế gia nào mới đúng chứ nhỉ?”

“Việc này… có khi nào chỉ là mặt ngoài thôi không? Trên thực tế tiền của nàng ấy đều đã bị chiến thần chiếm đoạt hết rồi”.

Mọi người càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Nếu không thì sao một nữ nhân có thể vứt hết thể diện vì một cây trâm chứ?

Sắc mặt Thanh Phong lúc trắng lúc xanh.

Chủ tử chiếm đoạt bạc của nàng khi nào?

Chủ tử không tặng trang sức cho nàng khi nào?

Chủ tử còn ước có thể đưa tất cả những món trang sức đẹp nhất trong thiên hạ tới trước mặt nàng được không nào?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.