Trời đã tối hẳn, khắp các ngỏ hẻm lớn nhỏ đã được mở đèn rất sáng. Từ trong hẻm chính, có bóng hai người thong dong đi ra.
Tại trạm xe buýt.
Hữu Vi liếc mắt nhìn người theo đuôi mình nãy giờ, cảm thấy thật khó chịu. Cô không cần hắn đưa cô về,:cô cũng không thể vô duyên vô cớ không cho hắn đi vì quyền tự do là của hắn.
Đợi một lúc xe buýt cũng tới, cô không thèm quan tâm đến hắn bước nhanh lên xe. Ánh mắt Hoắc Tử Dương đang giả vờ làm lơ, chợt thấy bóng người bên cạnh biến mất, hắn vội đưa mắt nhìn rồi vội vàng lên theo.
Hắn chưa từng đi xe buýt bao nên không biết giá đi xe buýt bao nhiêu, hắn cũng không có thẻ. Vì vậy hắn tuỳ ý rút ra một tờ tiền rồi để vào khay đựng bên hông tài xế, ông tài xế cũng không chú ý đến hành động của hắn.
Trên xe chỉ có vài người, hắn thấy cô ngồi một mình ở hàng ghế thứ năm, mắt đang nhìn ra ngoài cửa. Hắn thấy vậy mặt dày đi xuống ngồi vào ghế chống bên cạnh cô, cô quay lại liếc hắn một cái. Hắn cũng chỉ cười nhìn cô.
Cô mặt lạnh nhìn hắn, hồi nãy cô thấy hắn rút ra một tờ mệnh giá lớn bỏ vào khay, liền cảm thấy khinh thường.
Nhìn cũng đủ biết hắn chưa bao giờ đi xe buýt, một tờ như vậy cô có thể đi mấy chục lần...
Xe buýt chạy rất nhanh đến nơi, cả hai bước xuống, hắn vẫn lửng thửng đi theo cô.
Khi đi đền ngã tư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nu-huu-vi/3729403/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.