Còn một hai người khách, còn đang ngồi ăn. Có vẽ cũng đang vội vã ,ăn cho xong .
Từ trong quán ăn nhìn ra, lác đác vài ánh đèn, thưa thớt và một vài quán ăn tạp hóa đang còn mở cửa buôn bán.
Thỉnh thoảng, có một vài chiếc xe đạp xe máy ồn ào chạy qua chạy lại. Vì quán ăn được mở trong hẻm, nên về đêm có phần yên ắng.
" Chủ quán, tính tiền."
Một người đàn vừa ăn xong đứng lên móc túi ra.
Người sau cũng đứng lên, vừa lâu miệng vừa móc bóp.
Kế bên một người đàn ông trung niên. Một tóc đầu đinh, da ngăm đen, hơi ốm. Mặt hơi dữ, nhìn không mấy trung trực cho lắm, tên người này là Lý Hưng. Chồng hờ của chủ quán ăn này .
Gọi là chồng, thật ra cũng không đúng.Tại khi xưa bà chủ quán có ơn cứu giúp ông ta, thương tình ông ta không có chỗ ở, nên mới cưu mang ông. Gọi chồng chỉ mang danh nghĩa không thực.
Ông mặc một chiếc áo thun ba lỗ, trên cổ vắt một chiếc khăn cũ, để lau mồ hôi.
Đang lau bàn và xếp ghế, vừa nhấc cái ghế lên thì nghe người gọi tính tiền, ông ta quay lại trả lời" Lại đây ".
Hai vị khách cuối cùng rời khỏi .
Tay Lý Hưng cầm tiền, vừa gấp bỏ vào túi nhưng mắt không khỏi láo lia liếc nhìn bên trong ,nghe động tỉnh trong bếp.
" Lần sau lại ghé" .Lý Hưng bắt ngờ la to, để người phía trong bếp nghe được.
Nói xong, ông bất chợt nhìn qua chai nước suối, để trên đầu tủ lạnh. Khẽ cười đểu một cái, rồi xoa xoa hai bàn tay.
Hoa Lan là chủ quán tiệm ăn ,thân hình bà hơn tròn nhưng được cái bà rất trắng, nhìn cứ như cục bột. Mặt hơi lấm tấm tàn nhang nhưng nhìn kỹ lại, thì hỗi xưa bà chắc cũng phải dạng hoa khôi, á khôi...
Bà vừa nghe ông nói, thì biết bây giờ quán đã hết người. Cũng đến, giờ bà đi lấy hàng .
Bà túi to túi nhỏ bước từ bếp đi ra, đầu đội mũ bảo hiểm có vẽ như sắp đi .Bà nhìn xung quanh, rồi nhìn hướng trong nhà nhìn lên gác, thở dài.
Quay lại nhìn ông nói ." Ông ở nhà dọn dẹp, tôi đi lấy hàng, chắc về hơi khuya."
Lý Hưng vui vẻ gật đầu."Bà đi cẩn thận."
" Tôi biết rồi ."
" Ông ăn cơm trước ,không phải đợi." Bà để túi lên chiếc xe máy cũ, rồi nổ máy chạy đi.
Xe vừa chạy không bao lâu ,lý Hưng nhanh chân chạy ra đi đóng cửa.
Trên căn gác có phần cũ kĩ sập xệ .
Căn phòng ở cuối, nhìn qua tấm cửa gỗ đang mở hé ,có thể thấy đèn ngủ đang còn sáng .
Bỗng có một bàn tay đàn ông đen xì, có phần gai góc chạm đến cách của đang mở hé.
Trong phòng, trên chiếc giường đơn bạc nho nhỏ, có một cô gái nhỏ đang nằm ,quần jeans áo sơ mi trắng.
Ánh đèn ngủ không được sáng cho lắm, nên không thấy được dung mạo cô gái ra sao.Chỉ biết dáng người hơi gầy ,đang nằm trên giường không thoải mái cho lắm, vì mơ hồ thấy được mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt .
Đã nhắm mắt ngủ không yên thì thôi ,thoang thoảng đâu đó, có một cái mùi hôi khó chịu, loanh quanh bên mũi . Khẽ nhíu mày, cái mùi kinh tởm lại càng gần .
Cảm giác, có người đang sờ soạng trên người.Với cái mùi kinh tởm lại càng gần, một lớp da gà nỗi đầy trên người cô.
Một cái bóng đen với cái mùi kinh tởm, gần sát mặt ,cô gái nhíu mày bất ngờ mở mắt .
Lý Hưng kinh ngạc nhắc đầu lên.
"M..".
" Bốp ".
Chưa kịp nói gì, thì cô gái đã tỉnh lại cho Lý Hưng một đấm .
" Á."
Một tiếng la như chọc tiết heo, rồi ngã lăn ra sàn.
" rầm ." Rất mạnh.
Ông chưa kịp rên la thêm lần nữa, thì bóng cô đã ngồi dậy. Lao tới, đấm tới tấp trên người ông.
Ông vội dơ tay lên vừa che, vừa đỡ, người nằm cong như con tôm. Vẽ mặt đầy hoảng sợ, miệng thì vừa la vừa kêu, sợ người đánh không nghe thấy .
"Á".
" Dừng...dừng tay."
" Hữu Vi .... Là ta ".
Chợt ngừng lại động tác muốn đấm xuống .
Hữu Vi nhẩm lại cái tên" Hữu Vi "....
Ông quên đau đứng dậy bật đèn. Rồi mở khuôn mặt đầy máu, nhìn cô rất chặt vật, nghe cô như đã tỉnh liền chịu đau nói " Hữu Vi ".
"Ta ...Dượng của con. Lý Hưng " .
Căn phòng bất ngờ sáng lên, cô ngẫn ngơ nheo nheo mắt, một lúc nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn ông ta.
Cô nghĩ, sao ông ta lại có thể ăn mặc cổ quái đến như vậy. Cô nhìn kỹ người đàn ông da đen, một đầu tóc ngắn, trong đầu liền nghĩ tới người ngoại quốc.
Ngưng suy vài giây, cô cảm thấy không đúng. Cô nhớ rõ mình đang nói chuyện với Từ Hoài thì...
Cô đứng lên nhìn xung quanh, không phải lầu Vĩnh Nguyệt .
Đầu chợt nhói đau từng cơn, cô hai tay ôm lấy đầu hét lên một tiếng:" Á".
Lý Hưng sợ sệt mình sẽ bị đánh nữa ,khẽ lui lui về sau bức tường .Vô tình va vào cạnh bàn làm một khung hình để trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng động.
"keng".
Cô đang ôm đầu giật mình ,quay người trợn mặt nhìn Lý Hưng.
Ông ngước lên nhìn, bắt gặp phải ánh mặt sắc bén, khí tức kinh người toả ra từ trên người cô, thì sợ sệt lắc đầu .
Cô hoang mang hướng cửa, phóng nhanh ra ngoài chạy đi.
Ông ta tưởng cô muốn phóng về phía mình ,chân tay run rẫy, sợ hãi vội vàng lấy tay che đầu lên, la hét.
" Không..."
" Không ..làm ơn đừng đến gần tôi."
" Tôi biết lỗi của mình rồi, tôi....."
Không biết, bên dưới nhà xảy ra chuyện gì ? .
Chỉ nghe thấy hai tiếng, rầm rầm như phá đồ đạc rồi chở nên yên ắng .Còn Lý Hưng sợ, đến bất tỉnh rồi...
***
Chạy trên con đường đầy xa lạ.
Đầu vừa đau ,vừa hốt hoảng, không biết chuyện gì đang diễn ra với mình. Cô mang một phần sợ hãi trong người, chạy thật nhanh ra ngoài .
Bao nhiêu cảnh vật, lạ lẫm xung quanh như bao chùm lại .
Trời đã khuya nên trên đường, trở nên rất vắng .
Nhưng đâu đó, xuất hiện một bóng người nhỏ bé . Một đầu tóc đen, xỏa vai chạy trên đường, xẹt qua nhanh như một cơn gió .
Từ trong hẻm với ánh sáng mờ ảo, bóng người xiêu không biết phương hướng, chạy thật nhanh ra đường cái.
Vừa chạy ra đường lộ, thì coi như mất đi phương hướng. Đang hoang mang quay đầu, tìm kiếm hướng để đi thì...
Từ sau lưng.
Một chiếc xe lao như gió, phóng về phía cô chạy đến.
Do đèn xe chiếu quá sáng, làm lóa mắt. Cô giơ tay lên che ,bất ngờ trợn tròn mắt, khi thấy chiếc xe đang phóng nhanh tới, đâm vào người cô. Lấy tốc độ nhạy bén của một Dạ Phong, thì chỉ kịp nhảy lên né nhưng người ,vẫn bị đập vào kính trước của xe...
Cô lăn một vòng trên mui xe, người bị đánh bay lên.
" Bịch ".
Người bị nện xuống nền đường .Bàn tay và khủy tay bị xước, bắt đầu rỉ máu. Cô khẽ chống tay ngồi dậy nhưng người, run rẫy rồi nằm rạp xuống bất tỉnh...
Xe đằng trước ,bất ngờ đụng chúng người nhưng không đi xuống .
Trong xe, thoang thoáng hai bóng người đàn ông. Một người bên tay lái, khẽ lay người. Ánh mắt sắc bén nhìn về kính chiếu hậu, chửi một tiếng .
" Mẹ kiếp ".
Một người khác, ngồi bên ghế phụ thì phì cười như chẳng có chuyện gì. Nhưng không ai biết, nụ cười ấy, xấu xa chứa đầy nguy hiểm cở nào.
Bên ngoài xe, chỉ nghe được một tiếng chửi và một tiếng cười khẽ .Nghe giọng nói, thì còn rất trẻ .
Một lúc sau, cũng không thấy ai xuống xe, xe lại nổ máy.
Tiếng xe khởi động và bắt đầu rời đi với tốc độ nhanh như lúc đến..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]