Chương trước
Chương sau
Lý Dịch vừa muốn ngủ, mí mắt lại nháy dồn dập, hắn có chút không tậptrung, đứng dậy lấy vật bói toán nhanh chóng tính một quẻ, nhìn quanquái tượng, hắn thầm kêu không tốt.
"Cây Dương Mai, mau đi xem tìm tiểu thư nàng và Nhị sư huynh ta." Lý Dịch nhìn quẻ tướng, hắn nói xongcũng ra khỏi gian phòng.
Cây Dương Mai gõ cửa phòng của Viên Chiêu Quân và Vũ Văn Dục, không cóphản ứng, nàng nóng nảy, trực tiếp đẩy cửa phòng ra, nhìn gian phòngtrống không, nàng thất kinh, sắc mặt trở nên tái nhợt, chẳng lẽ tiểu thư đã xảy ra chuyện?
Cây Dương Mai ra khỏi gian phòng, liền kêu lớn, "Không xong rồi, không thấy tiểu thư. Quả khế, Nhị sư phụ, mọi người mau tới!"
Nhị sư phụ như gió nhẹ xuất hiện ở trước mặt Cây Dương Mai, tiếp theo đó là Quả Tĩnh cùng Quả Khế.
"Xảy ra chuyện gì?" Tôn Hồng vội hỏi.
"Không xong rồi, không thấy tiểu thư, thái tử điện hạ cũng không thấy,nhất định là bọn họ đã xảy ra chuyện." Cây Dương Mai nói xong, mặt khẩntrương.
Trong lòng Tôn Hồng cũng vô cùng lo lắng.
Lý Dịch là chạy đến cung Phượng Nghi, mệt mỏi thở dốc, sắc mặt đỏ bừng,nhìn thấy hoàng hậu hắn vội la lên: "Hoàng hậu nương nương, không xongrồi, Nhị Sư Huynh ta cùng Viên tiểu thư đã xảy ra chuyện." Đây là điềuhắn nhìn thấy ở quẻ quái tượng, coi như hắn không cần tìm hiểu, cũngbiết bọn họ đã xảy ra chuyện.
"Cái gì?" Hoàng hậu kinh ngạc rồi mặt lại bình tĩnh, cau mày một lúc lâu mới nói: "Đi thôi! Ta biết rõ bọn họ ở đâu."
Có thị vệ nhìn thấy Lý Dịch đi đến cung hoàng hậu, vì vậy lúc hoàng hậu định đưa Lý Dịch cùng đi, đám người Tôn Hồng cũng tới.
Hoàng hậu nhìn, tất cả mọi người mặt khẩn trương, vào giờ khắc này hoàng hậu có chút cảm động, nàng cảm nhận được cái gì gọi là tình. Nhìn mộtđám người lớn, lạnh nhạt nói: "Đi thôi!" Nàng nói xong, mang theo mọingười cùng đi tiên sơn.
Trong thời gian nháy mắt, bọn họ đã ở tiên sơn. Editor tại dien~dan~lequydon
Lúc này, Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục vì bảo vệ đứa bé đang cùng lão già đấu pháp.
Lý Dịch vốn muốn đi tìm sư phụ Phong Cốc tiên, nhưng hộ vệ nói cho hắnbiết, Phong Cốc tiên đã đi ra ngoài, không biết khi nào mới có thể trởvề. Mọi người đi theo hoàng hậu đến cấm địa tiên sơn.
Vũ Văn Dục bị đánh đến vết thương chồng chất, hắn không biết dùng máuđứa bé để giải phóng ấn gì, hắn không muốn nhớ lại hắn là ai, hắn chínhlà Vũ Văn Dục, chính là thái tử nước Đông Vũ, hắn chính là chính hắn.
"Tiền bối, ngươi bỏ qua cho chúng ta đi! Ta không biết gì về Phong ấn."Vũ Văn Dục đã không có biện pháp gì rồi, bị thương rất nặng, hắn bảo hộViên Chiêu Quân ở trong người.
"Ngươi phải mở ra phong ấn." Lão già tóc trắng tức giận, thực lực của Vũ Văn Dục thật rất mạnh, tiêu hao không ít công lực của hắn.
Viên Chiêu Quân thấy tình huống không ổn, Vũ Văn Dục cũng bị thươngnghiêm trọng, bây giờ không phải là thời điểm nàng khóc, bất luận cônglực nàng như thế nào, nàng đều muốn cùng Lão già tóc trắng đọ sức, nàngphải bảo vệ trượng phu và nhi tử của mình.
Đặt đứa bé trong ngực Vũ Văn Dục, "Dục, chăm sóc tốt Bảo Bảo, ta tới đối phó lão già này." Viên Chiêu Quân đối diện với Lão già này vô cùngkhông tôn trọng, luôn luôn không gọi là tiền bối. Ở trong mắt nàng, mộtngười muốn gây tổn hại đến người nhà nàng, cũng không đáng giá nàng kêumột tiếng tiền bối.
Bảo Bảo nhìn đánh nhau như vậy có chút sợ, nhìn vết thương trên ngườicha, sử dụng âm thanh non nớt đau lòng nói: "Cha, người rất đau rồi! Bảo Bảo giúp người thổi một chút." Bảo Bảo tuy nói, nhưng chỉ là đứa béthông minh hai ba tuổi, vì vậy cử động của hắn chính là cử động của mộtđứa bé.
"Cha không đau, Bảo Bảo không sao chứ!" Vũ Văn Dục rất lo sợ đứa bé sẽ bị gây thương tích bởi công lực bên ngoài
"Bảo Bảo không có việc gì. Nhưng cha, mẹ có thể đánh thắng lão già kiasao? Mẹ sẽ bị thương sao?" Âm thanh non nớt này chứa chan sự lo lắngcho mẫu thân
Vũ Văn Dục nghe đứa bé nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, mắt có chút ướt.
Viên Chiêu Quân trầm ngâm, nội tâm càng gấp gáp, trong lòng liền yênlặng nhớ tới khẩu quyết Tam Dương thần công, trên người nàng cũng tản ra ánh sáng nhàn nhạt, tia sáng kia có thể tinh lọc tâm linh người đời,làm cho lòng người bình thản.
Lão già tóc trắng cười lạnh, "Quả nhiên là linh thần, chỉ là năng lượng của ngươi còn chưa đủ mạnh."
Viên Chiêu Quân nói thầm khẩu quyết Tam Dương thần công, lực lượng củatoàn thân tập trung ở dưới bàn tay, nàng dụng hết toàn lực hướng đến lão già tóc trắng công kích, một chưởng hung hãn, vách tường mật thất bị vỡ ra thành nhiều lỗ hổng.
Lão già tóc trắng cũng không qua loa, đối với một chưởng của Viên ChiêuQuân nhất định đón lấy, sau mấy hiệp, Viên Chiêu Quân cũng không cóchiếm được thế thượng phong, nàng cũng bị thương nhẹ, tiếp chỉ thấy Lãogià tóc trắng lấy ra một cái hộp nhỏ, cái hộp kia phát ra kim quang quái dị, tiếp toàn thân Viên Chiêu Quân cạn sạch sức lực, công lực của nàng vào giờ khắc này hình như bị thứ gì rút đi.
Đối mặt với tình huống như thế, ánh mắt Viên Chiêu Quân lạnh lùng, nhìnchằm chằm mặt của Lão già tóc trắng nói: "Lão gùa, ta sẽ không để chongươi phải đạt ý nguyện." Coi như nàng không biết già tại sao phải giảiphong ấn trên người Vũ Văn Dục, nhưng nàng biết lão già muốn thương tổnđến con trai của nàng, có lẽ là muốn sinh mệnh con trai của nàng. Nàngtuyệt không thể để Bảo Bảo chết.
Nàng không có lực phản kích, nàng kéo thân thể đi từng bước một bên cạnh Vũ Văn Dục và Bảo Bảo.
Bảo Bảo nhìn mẫu thân như vậy, nó khóc, "Mẹ, người làm sao vậy? Mẹ, người đau lắm hả? Mẹ, đều là Bảo Bảo không tốt."
Vũ Văn Dục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Chiêu Quân cũng vô cùng đaulòng, nhưng hắn cũng không có một chút hơi sức, hiện tại trừ hơi thở,hắn hình như thành một thư sinh tay không tấc sắt.
"Chiêu Quân, ngươi làm sao vậy? Chiêu Quân thật xin lỗi, đều là ta vôdụng." Vũ Văn Dục đau lòng nói, một tay ôm Bảo Bảo, một tay khác thaynàng vén lên mái tóc ngắn rối.
Viên Chiêu Quân nhìn Vũ Văn Dục như vậy, cũng là đau lòng, cái này không trách hắn, chỉ có thế trách lão già này quá lợi hại. Viên Chiêu Quânchảy xuống lệ, nàng vươn tay ôm lấy Vũ Văn Dục, giữ chặt Bảo Bảo ở chính giữa. Nếu như nàng chết, cũng sẽ không để lão già tóc trắng tổn thươngđến con trai của nàng. dien-dan_lêquydon
Vũ Văn Dục cũng gắt gao ôm thân thể Viên Chiêu Quân, Bảo Bảo kẹp ở giữatuy nói có chút khó thở, nhưng Bảo Bảo không hề nói gì, trong lòng có ýnghĩ, âm thanh non nớt vang lên lần nữa, "Cha, mẹ, Bảo Bảo không sợchết, Bảo Bảo không cần cha mẹ đau, không cần cha mẹ bị thương."
"Bảo bảo đừng nói ahhh... Mẹ sẽ bảo vệ Bảo Bảo, mẹ sẽ không để cho ácnhân được như ý." Nàng biết cái này không chỉ là mở ra phong ấn mà thôi, đây là muốn sinh mệnh của con trai của nàng, có lẽ lão già tóc trắngnày có âm mưu gì đó.
"Mẹ......" Bảo Bảo lại khóc nữa.
Người một nhà che chở lẫn nhau, lão già tóc trắng lại bộ mặt lạnh lùng,hắn đi từng bước một đến trước mặt Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục, chỉcần hắn vừa ra tay là có thể đánh ngất xỉu hai người bọn họ, sau đó màcó thể dùng máu của đứa bé giải phong ấn trên người Vũ Văn Dục.
Ở lúc hắn ra tay, cửa mật thất mở ra, trước hết là lhoàng hậu xông tới, "Sư phụ, thủ hạ lưu nhân."
Mọi người nghe được tiếng gọi “sư phụ”, tất cả giật mình, thì ra là lão già tóc trắng này là sư phụ của hoàng hậu
Đám người Tôn Hồng nhanh chóng đi tới bên cạnh Viên Chiêu Quân cùng VũVăn Dục, đở hắn dậy, Tôn Hồng lo lắng, "Chiêu Quân làm sao vậy? Bảo Bảođâu? Bảo Bảo ổn chứ?"
"Nhị Sư Huynh, ngươi tốt chứ!" Lý Dịch nhìn vết thương trên người Vũ Văn Dục, không dám nhìn thẳng.
Phong lão chỉ là nhàn nhạt nhìn tất cả trước mắt, nhìn vết thương trên người Viên Chiêu Quân, trong lòng cũng là đau xót.
Viên Chiêu Quân toàn thân vô lực, nhẹ nhàng gật đầu, "Sư phụ, ta còn tốt."
Lão già tóc trắng nhìn hoàng hậu cùng mọi người, ánh mắt lạnh lùng nhìnhoàng hậu nói: "Đồ nhi, ngươi không cần sinh mệnh của con trai ngươi."
Hoàng hậu nghe sư phụ mình vừa nói như thế, nhìn nhi tử Vũ Văn Dục, mặtlàm khó, "Dục nhi, không phải mẫu hậu độc ác, sư phụ nói ngươi khônggiải khai phong ấn sẽ chết."
"Mẫu hậu, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hắn lừa gạt ngươi." Vũ Văn Dụcthế nào cũng không nghĩ mẫu thân đã sớm biết những việc sự phụ mẫu thânlàm, đổi lấy mạng con trai hắn để giữ lại mạng của hắn, hắn tình nguyệnmình chết. dien.dan.le.quydon
"Dục nhi, ta......" Hoàng hậu do dự, chẳng lẽ sự phụ thật sự lừanàng sao? Nàng nhìn sư phụ Thanh Vân lão nhân, "Sư phụ......"
"Đúng, con trai của ngươi nói không sai, ta lừa gạt ngươi, hắn sẽ khôngchết, nhưng hôm nay ta nhất định phải giải phong ấn trên người của hắn,hắn là Chân Thần, hắn là Thần Chủ, chẳng lẽ ngươi không nhớ nhi tử ngươi nhất thống thiên hạ, trông coi nhân thần ma tam giới sao?" Thanh Vânlão nhân lạnh lùng nói qua.
"Thần Chủ?" Tất cả mọi người không thể tin được nhìn Vũ Văn Dục.
Vũ Văn Dục không tin những thứ này, nhìn mọi người nói: "Đi, chúng ta nhanh chóng rời đi."
Tôn Hồng cũng nghĩ như vậy, nhớ tới khẩu quyết đưa mọi người rời khỏi mật thất.
Thanh Vân lão nhân nổi giận, "Các ngươi cũng đừng nghĩ đi." Dứt lời, chỉ thấy hắn đọc khẩu quyết, tiếp trong không khí bỗng nổi lên một quả cầulửa lớn, quả cầu lửa nhanh chóng bay về phía mọi người. Một chưởng nhưvậy, đám người Qủa Tĩnh đều bị chấn thương.
Tuy Vũ Văn Dục cùng Viên Chiêu Quân sức lực đã không còn, nhưng lựclượng kai không thể đả thương được bọn họ, càng không thương tổn đến Bảo Bảo.
Tất cả mọi người bị thương, chỉ có Phong lão sau khi bị thương uống mộtviên thuốc lại khôi phục công lực. Hắn nhìn thẳng vào mắt Thanh Vân lãonhân.
Thanh Vân lão nhân cũng không nghĩ đến đối phương có ngươi như vậy, sửng sốt một chút, lạnh nhạt nói: "Người tu luyện Huyền Thuật như ngươi màmuốn đối đầu với người tu luyện Tiên thuật, ngươi cho rằng ngươi có thểthắng?"
"Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao." Phong lão lạnh lùng khạc ra mấy cái chữ, liền bắt đầu niệm lên khẩu quyết.
Thực lực phong lão cũng coi như rất lớn, nhưng sau khi đánh mười mấyhiệp đã bị thua trận, hơn nữa lần bị thương này ngay cả hắn uống thuốccũng không khôi phục lại công lực.
Lý Dịch cũng bị thương nghiêm trọng, vào lúc này, hắn bấm đốt ngón taymột chút, lắc đầu, nói: "Tất cả đã có số mệnh, sư huynh, ta xem hôm nayBảo Bảo......" Hắn không đành lòng nói ra.
Viên Chiêu Quân hiểu Lý Dịch muốn nói gì, dù là mệnh đã định, nàng cũngsẽ không buông tha, nàng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ đứa bé của mình.
Tất cả mọi người bị thương, hoàng hậu cũng bị Thanh Vân lão nhân khốngchế được, lúc này Thanh Vân lão nhân lại bị một chưởng, mỗi người cũngbị thương nặng hơn, Quả Tĩnh cùng Lý Dịch còn vựng quyết quá khứ.
Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục gắt gao che chở Bảo Bảo, Bảo Bảo nhìnthấy tình huống như thế, tất cả mọi người bị thương, hơn nữa hai vị sưthúc còn hôn mê bất tỉnh, nó không rõ là chết hay chưa, cảm thấy tất cảchuyện đều là vì mọi người phải bảo vệ nó, vì vậy nó khóc ròng nói:"Cha, mẹ, người đừng chớ che chở con, con muốn thay cha mở ra phong ấn."
"Không, Bảo Bảo, con biết không? Con như vậy sẽ chết, mẹ không muốn conchết." Viên Chiêu Quân khóc lau khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
Vũ Văn Dục cũng tuyệt không muốn chuyện như vậy xảy ra, cũng nói: "BảoBảo, con đừng loạn tưởng, sao cha có thể để cho con chết đươhc? Con làbảo bối của cha, dù là cha chết cũng sẽ không để cho con chết."
Thanh Vân lão nhân cười lạnh một tiếng, nhanh chóng niệm thần chú khốngchế Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục, hai người giống như bị điểm huyệt khôngthể nhúc nhích.
Hoàng hậu cũng như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu của mình chết ở trên tay sư phụ.
Bảo Bảo chỉ là trẻ nít, nóp tuy nói hiểu rất nhiều việc, nhưng nó cũngkhông có hơi sức phản kháng, Thanh Vân lão nhân ôm lấy nó, nó chỉ hunghăng nhìn chằm chằm vào mặt Thanh Vân lão nhân.
Ở lúc Thanh Vân lão nhân làm phép, Bảo Bảo ngây thơ nói: "Ta chết không sao, ngươi đừng tổn thương cha mẹ ta."
Nghe lời nói như thế, Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục lệ rơi đầy mặt,đứa bé mới ra đời hai ngày, bọn họ thật sự chưa làm gì được cho nó, đứabé đã chịu chết thay cho bố mẹ nó
Viên Chiêu Quân tiếng khóc khàn kiệt lực "Bảo Bảo, mẹ thực xin lỗi con,mẹ thực xin lỗi con!" Nàng khóc lại cầu đạo: "Lão già, ngươi đừng tổnthương Bảo Bảo của ta, ngươi muốn ta làm gì ta đều nguyện ý, nếu muốnmạng của ta ta cũng nguyện ý."
Vũ Văn Dục cũng cầu xin: "Tiền bối, cầu xin ngươi thả Bảo Bảo." Hắn chưa bao giờ cầu xin người khác, hôm nay vì đứa bé hắn nguyện ý cúi đầu.Nhưng hắn cúi đầu cũng không có bất kỳ tác dụng gì, Thanh Vân lão nhânđã làm phép rồi.
Máu đứa bé giống như không có, chậm rãi chảy vào thân thể Vũ Văn Dục,sắc mặt đứa bé từ từ trở nên tái nhợt, cho đến máu đã cạn, Bảo Bảo chết, trước khi chết còn nhìn cha mẹ mình nói nói: "Cha mẹ, đừng khóc! Kiếpsau Bảo Bảo muốn làm con của cha mẹ."
Trong phút chốc đứa bé chết, Viên Chiêu Quân đã hôn mê. Lòng của Vũ VănDục giống như bị đâm mấy chục nhát đao, đau, đau đến hắn không cách nàohô hấp.
Tôn Hồng chứng kiến đứa bé chết, cũng khóc. Hoàng hậu cùng Viên ChiêuQuân giống như, không biết là đau lòng, vẫn bị dọa sợ đến hôn mê bấttỉnh.
Ở khắc đứa bé chết đi, Thanh Vân lão nhân lấy hồn phách thu vào trongmột cái túi. Tất cả mọi người quá đau đớn, cũng không có chú ý tới cửđộng này của hắn.
Trên người Vũ Văn Dục tựa như có ngàn vạn cái con kiến đang cắn xương, xé tâm đau
đớn, nhưng đầu óc của hắn rất tỉnh táo, trên người hắn có hai lực lượngđang đấu, tựa như nước lũ muốn xông ra đê. Trán của hắn từng giọt từnggiọt mồ hôi nhỏ xuống, rơi ướt mặt đất. Cùng nước mắt của Viên ChiêuQuân hòa vào nhau.
Viên Chiêu Quân tiếp tục hôn mê, mà Vũ Văn Dục sau khi trải qua hai canh giờ khổ sở, hai lực lượng kia hình như lấy được vững vàng, trong đầutừng bức họa thoáng hiện, hắn nhớ lại chuyện trước kia, thân thể của hắn cũng biến thành lơ lửng, hắn bỗng nhiên phiêu du giữa không trung, trên người hắn từ từ tản ra ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, tựa như Phật quang.
Đám người Tôn Hồng nhìn hết thảy biến hóa, Thanh Vân lão nhân hưng phấn mặt tươi cười, “Phong ấn giải khai, giải khai.”
Vũ Văn Dục từ không trung bay xuống, cả người hắn giống như thay đổidáng vẻ, nhìn tuấn mỹ hơn, trên người hắn tản ra ánh sáng nhàn nhạt,khiến người nhìn hắn muốn quỳ lạy.
Hắn mở mắt ra, nhìn Viên Chiêu Quân hôn mê trước mắt, sắc mặt tái nhợt,hắn cau mày, vươn tay hướng tới Viên Chiêu Quân, một vệt kim quang đemcả người Viên Chiêu Quân lung theo, ở lúc ánh sáng chiếu rọi xuống, Viên Chiêu Quân mở mắt ra, nhìn mặt của Vũ Văn Dục, nàng mở miệng nói: “Dục, cứu Bảo Bảo.”
Vũ Văn Dục biết Bảo Bảo đã chết, hắn đỡ nàng đứng lên, “Chiêu Quân, BảoBảo không còn.” Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, thật ra thì tim của hắncũng chảy máu.
Vũ Văn Dục vốn muốn đi cứu, lúc này Thanh Vân lão nhân nói chuyện, “BảoBảo chết, nhưng hồn phách của nó vẫn còn, các ngươi muốn cứu Bảo Bảo thì phải làm theo lời ta nói.”
Viên Chiêu Quân lạnh lùng nhìn Thanh Vân, nàng thật muốn Vũ Văn Dục giết Thanh Vân lão nhân, nhưng hồn phách Bảo Bảo trong tay hắn, nàng khôngdám hành động thiếu suy nghĩ.
Vẻ mặt Vũ Văn Dục nhàn nhạt, nhưng ở sâu trong ánh mắt đối với Thanh Vân lão nhân tất cả là hận thù, hiện tại hắn biết Thanh Vân lão nhân muốnhắn làm cái gì, hắn quay đầu nhìn Viên Chiêu Quân nói, “Chiêu Quân,chúng ta trở về thôi!”
“Dục, Bảo Bảo của chúng ta, ta muốn cứu Bảo Bảo.” Viên Chiêu Quân cầmtay Vũ Văn Dục, hiện tại hắn giải khai phong ấn, hắn là thần chủ, chẳnglẽ còn có chuyện có thể làm khó hắn sao?
“Chiêu Quân, linh hồn Bảo Bảo bị Thanh Vân lão nhân thu lại, chúng tachỉ cần động, Bảo Bảo sẽ hồn phi phách tán.” Vũ Văn Dục nói.
Viên Chiêu Quân không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, Bảo Bảo của nàng chết rồi, tại sao linh hồn vẫn không thể chuyển thế đầu thai, nàngkhông thể để Bảo Bảo hồn phi phách tán, nàng nhất định phải cứu Bảo Bảo.
Vũ Văn Dục không nói hai lời, trên tay vẽ ra một vòng, tiếp mấy người bọn hắn rời đi tiên sơn trở lại thái tử điện.
Thanh Vân lão nhân vội vàng kêu lên: “Vũ Văn Dục, ngươi không cần hồn phách đứa bé của ngươi sao?”
Cuối cùng trả lời Thanh Vân lão nhân, “Ngươi muốn làm sao thì làm nhưthế đi!” Vũ Văn Dục không phải là không muốn cứu linh hồn đứa bé, mà hắn đã nói rồi, Thanh Vân lão nhân cũng sẽ không để đứa bé hồn phi pháchtán, bởi vì Thanh Vân lão nhân còn phải lấy linh hồn đứa bé đến uy hiếphắn và Viên Chiêu Quân.
Viên Chiêu Quân chớp mắt một cái, nàng hết sức không vui nhìn chằm chằmVũ Văn Dục: “Ngươi độc ác, con trai của mình cũng không cứu.” Hắn bâygiờ là Thần chủ, có chuyện gì là hắn không làm được.
“Chiêu Quân, chúng ta là có thể thấy rõ Thanh Vân lão nhân sẽ đem phongấn Ma thần giải trừ, nếu làm thế nhân gian sẽ đại loạn, tam giới cũng sẽ đại loạn.” Hai ngàn năm qua, Ma thần vẫn luôn đang đợi cơ hội Thần chủhạ giới lịch kiếp.
Viên Chiêu Quân ngơ ngác nhìn Vũ Văn Dục, nàng thật rất khó tiếp nhậntất cả, cũng chỉ là xuyên qua bình thường, tại sao nàng lại là linhthần, mà thân phận chân chính của hắn là Thần chủ, đứa bé của bọn họcũng vì họn họ là thần mà chết. Hắn không phải Thần chủ sao? Tại saophải chịu Thanh Vân lão nhân uy hiếp, tuy nói tất cả nàng đều hiểu,nhưng nàng rất đau lòng, nàng không muốn Bảo Bảo hồn phi phách tán, nàng không muốn mất đứa bé cả đời, nàng hi vọng đứa bé sẽ có kiếp sau tốtđẹp, nàng hi vọng đứa bé có thể chuyển thế đầu thai.
Nàng khóc, “Dục, chúng ta làm thế nào đây? Ta muốn thấy Bảo Bảo không sao.”
Đám người Tôn Hồng sau khi được Vũ Văn Dục trị liệu, cũng khôi phục công lực, mỗi người đều rất tốt, thấy Viên Chiêu Quân khóc, nghĩ tới Bảo Bảo chết, Lý Dịch cuối cùng nói chuyện, “Đây là mệnh, dù là khai thần cũngkhông thể thay đổi, các ngươi thuận ý trời đi!”
Nhưng đám người Tôn Hồng không nghĩ như vậy, vì vậy phản đối nói: “Chiêu Quân, chúng ta không thể giúp người xấu mở phong ấn.”
Viên Chiêu Quân cũng không khóc nữa, giống như đã cạn khô nước mắt, nhìn mọi người, lòng của nàng như bình tĩnh rất nhiều, lạnh nhạt nói: “Được, nếu hắn muốn con ta chết, ta cũng muốn hắn chết.” Nàng nhìn phương xa,trong mắt tất cả đều là sát ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.