Viên Chiêu Quân đầu tiên là sững sờ, sau đó học theo động tác của hắn,, mặt cười xấu xa nhìn hắn, "Xem ra rất có sức sống!"
"Đúng." Vũ Văn Dục ngồi dậy, nhìn mặt nàng, nàng mặc dù một đầu tóc ngắn, tócđen như mực, trán nhỏ, đôi mắt đen láy có nét xấu xa, da rất tốt, miệngnho nhỏ, trong mắt hắn nàng thật rất đẹp, càng nhìn nàng càng thấy nàngkhông trung tính chút nào, trừ ngực nhỏ một chút, thấy thế nào cũng làmột đại mỹ nhân.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười nhẹ, nhìn nàngthật lâu, lại nói: "Chiêu Quân ngươi không sao chứ!" Lúc ấy hắn thấynàng dáng vẻ khổ sở, thật sợ nàng cứ như vậy mà đi.
"Dĩ nhiênkhông có việc gì, lão bà ngươi làm sao có thể dễ dàng gặp chuyện khôngmay?" Viên Chiêu Quân ha ha cười, tâm tình đặc biệt tốt.
Nghe nàng nói như vậy, mặt hắn vui mừng, "Chiêu Quân, ngươi nhớ ta sao?"
"Ừ, nhớ." Viên Chiêu Quân nhìn dáng vẻ của hắn cảm thấy rất buồn cười, nghĩ muốn trêu hắn một chút, lạnh nhạt nói: "Ngươi chính là thái tử Vũ VănDục sao!"
"Cứ nhưu vậy thôi sao?" Vũ Văn Dục có chút thất vọng.
Nhìn hắn tin thật, nàng có chút hài lòng, cười nhẹ nhàng mà nói: "Còn nói là thái tử, ta xem còn không thông minh bằng thái giám, ta chọc ngươi á!Lão công." Đây là cách gọi giữa nàng và hắn, ở thời đại này là độc nhấtvô nhị.
Vũ Văn Dục nghe xong, nụ cười thế nào cũng không chegiấu được, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cười to nói: "Lão bà, ngươi thật nhớ ta, thật sự là quá tốt. Chúng ta sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nu-bat-phu-quan-lay-thai-tu-lanh-lung/1467558/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.