** EDITOR: Tiểu Song ** Vũ Văn Dục vẫn còn giằng co với Đông Phương Thiệu, Viên Chiêu Quân bị để ở một bên không ai trông nom, Quả Tĩnh cùng Đường Liêm vừa đến bên cạnh Viên Chiêu Quân, liền nghe được cách đó không xa có một đám người giụcngựa chạy tới. Có mười mấy con ngựa, người cưỡi ngựa cũng che mặt, mục đích của bọn họ chính là mấy người Viên Chiêu Quân. Người tới khí thế hung hăng, Quả Tĩnh cùng Đường Liêm đem Viên ChiêuQuân bảo vệ ở chính giữa, Quả Tĩnh lạnh lùng nhìn về phía hắc y che mặtvọt tới trước mặt bọn họ, Quả Tĩnh mặt khẩn trương vừa nhìn vừa động tay công kích. Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu đánh cho khí thế ngất trời, hình nhưcũng gặp được được đối thủ khó, còn có chút cảm giác như hận vì quenbiết muộn. Viên Chiêu Quân lần đầu tiên gặp được hắc y che mặt, chỉ có xuất hiệntrên tivi, thấy rất mới mẻ, nở nụ cười nhìn người áo đen, người ta không nói hai lời hướng tới bọn hắn, nàng tốt hơn cười ha hả nói: "Các ngươiđây là thế nào? Xấu xí nên không muốn cho người khác nhìn thấy mặtsao?"....Song..lequydon.... Mười sát thủ bị lời của nàng giận đến không được, có người thậm chí nghĩ muốn lột miếng vải che mặt ra để thấy được dung nhan tuấn tú, đang lúcnày, một sát thủ lạnh nhạt nói: "Giết." Những người áo đen đang rối rắm chuyện dung mạo mới lấy lại tinh thần,lạnh lùng trợn mắt nhìn Viên Chiêu Quân một cái, mười mấy người tựa nhưsong bào đồng bộ hướng tới bọn Viên Chiêu Quân công kích. Viên Chiêu Quân cũng không có võ công, vì vậy lui lại mấy bước, lớntiếng kêu lên: "Các ngươi muốn phân thắng bại cũng phải công bằng." QuảTĩnh cùng Đường Liêm dù sao chỉ có hai người, mười mấy người vây quanhbọn họ, bọn họ cũng không thoát thân được, mà người lên tiếng trướcphóng qua Quả Tĩnh cùng Đường Liêm mà đi đến Chiêu Quân đâm một kiếm.Viên Chiêu Quân bên tránh bên kêu: "Uy hiếp, ta bị uy hiếp." Nàng liềumạng tránh nhanh chóng. Thật ra thì ở thời điểm đối phương nói muốn giết, Vũ Văn Dục cùng ĐôngPhương Thiệu đã đi tới phía sau nàng, chỉ là nàng không thấy. Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu đối với kẻ địch đó là tuyệt không nhân từ, hai người dùng tám phần công lực hướng tên áo đen chụp một chưởng,chỉ thấy hai người chưởng phong tựa như Thiên Lôi rơi vào trên người,tên áo đen lập tức bị xé thành mảnh vụn, ngay cả kiếm trong tay sát thủcũng trở thành mảnh vụn. Bên này tiếng vang kinh sợ khiến Quả Tĩnh cùng Đường Liêm đang giao đấuvới mười tên sát thủ, toàn bộ mọi người sửng sốt mấy giây, nhìn đến thủlĩnh bị xé thành mảnh vụn, chết như vậy chắc hẳn thủ pháp thật sự quákinh khủng, mười tên sát thủ nhất thời dừng tay, bọn họ duy nhất nghĩnên chạy khỏi nơi này, so với chủ nhân bọn hắn còn kinh sợ hơn. Viên Chiêu Quân nhìn thấy cái chết như thế, trong lòng buồn nôn kinhkhủng, nhìn Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu, hai người này vẫn làngười sao? Thật sự là quá kinh khủng, so với việc thấy ma trên TV tngcòn kinh sợ hơn. Nàng ngơ ngác nhìn hai như tiên tử đang đi về hướngnàng. Quả Tĩnh cũng không muốn bỏ qua cho những tên sát thủ kia như vậy, chỉthấy trên tay hắn kết xuất phức tạp thủ thế, trong miệng nói lẩm bẩm,chỉ là trong nháy mắt, những người đó đều bị định trụ. Trước là đốiphương hung hăng tiến tới, giơ tay chém giết khiến hắn không có cơ hộithi triển huyền thuật này, những người đó chạy trốn ngược lại cho hắn cơ hội. Mười tên giết người bị định trú, từng người một trong lòng đều là sợhãi, trong đầu tất cả đều là thủ lĩnh của bọn họ đã chết, có người thậmchí chảy xuống lệ bắt đầu cầu xin tha thứ, "Các vị đại hiệp, cầu xin các ngươi bỏ qua cho chúng ta!" Có người lại dáng vẻ cả gan, cả giận nói: "Đồ vô dụng, ngươi cho rằngngươi yêu cầu bọn hắn, bọn họ sẽ khiến chúng ta còn sống rời đi sao?" Còn có người không nói lời nào, lại bị sợ đến đi tiểu luôn trong quần. Viên Chiêu Quân thật lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn Vũ Văn Dục cùngĐông Phương Thiệu, ngơ ngác hỏi: "Các ngươi đây là võ công gì? Tiênthuật sao? Thật sự là quá mạnh mẽ." Hai người nam nhìn bộ dạng ngây ngô của nàng cũng cười, Viên Chiêu Quânlại hỏi: "Các ngươi có thể dạy ta không?" Tốt hiểu rõ một chút, ngườitrên đời này giống như đều có công phu, hơn nữa đều không yếu, đây làmột thế giới như thế nào? Nàng muốn trở nên mạnh hơn, nàng không thể đểcho cơ hội có thể sinh tồn này lãng phí.. "Phu nhân chỉ cần nguyện ý, vi phu tất nhiên sẽ dạy." Vũ Văn Dục thườngxuyên gọi nàng là phu nhân, hắn đây là đang thường xuyên nhắc nhở ĐôngPhương Thiệu rằng Viên Chiêu Quân là của hắn, không muốn bất luận kẻnào mơ ước. Viên Chiêu Quân cười cười, Đông Phương Thiệu thấy mất hứng, "Người kia võ vẽ mèo quào cũng cho lấy ra khoe, thật là mắc cỡ!" Vũ Văn Dục không để ý tới Đông Phương Thiệu đang cười nhạo, Đông PhươngThiệu công phu thực rất được, hơn nữa Đông Phương Thiệu tu vi không kémhắn. Thấy dáng vẻ của hai người lại muốn đánh nhau, Viên Chiêu Quân vội vàngnói sang chuyện khác: "Quả sư huynh dùng phương pháp gì? Những người kia tại sao đều không động?" "Chút tài mọn." Thấy mặt Viên Chiêu Quân sùng bái, hai người cũng mặt khinh thường nhìn Quả Tĩnh. Quả Tĩnh cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt đối địch, trong lòng khôngkhỏi run lên, hai người này sẽ không đưa hắn ra làm tình địch chứ! Hắntuy nói thích sư muội, cũng không có như bọn hắn nhất định lấy được nhưvậy, hắn tại tới cũng chỉ là nghĩ yên lặng chờ đợi mà thôi. Viên Chiêu Quân cười ha hả nhìn mười tên sát thủ trước mặt nhảy tới nhảy lui, đem toàn bộ miếng vải che mặt của mười tên sát thủ vạch trần, vạch trần một liền gật đầu nói: "Ơ, ngươi thật dáng dấp không tệ!" Lột bỏ một lần nữa, dáng vẻ của người kia lớn lên chắc chắn sẽ giống như một đại minh tinh, nàng cười cười ha ha mà nói: "Ta còn tưởng rằng làquá xấu khiến người không nhận ra đây? Thì ra là đẹp trai như vậy!" Người kia nhìn chằm chằm một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ ởtrước mặt, lạnh nhạt nói: "Muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốnlàm gì cũng được, ngươi đừng vọng tưởng nhục nhã bọn ta." "Cái người này người còn thật không thức thời! Nói ngươi đẹp trai dámnói ta nhục nhã các ngươi? Xem ra các ngươi rất thích mặt mũi sao!" Viên Chiêu Quân mặt tà tà nụ cười. "Hừ!" Người nọ dùng lỗ mũi phun một tiếng. Sau khi đem toàn bộ vải che mặt lấy ra, Viên Chiêu Quân cười ha hả nói:"Các ngươi nếu sĩ diện như vậy, ta sẽ không giết, ta muốn thể diện cácngươi mất sạch." Mấy nam nhân ngược lại mặt xem trò vui nhìn Viên Chiêu Quân chơi, đều muốn, chỉ cần nàng vui vẻ, sẽ theo nàng chơi! Đường Liêm cùng Viên Chiêu Quân coi là bằng hữu, cười nói: "Viên Chiêu Quân muốn xử trí bọn họ như thế nào, ta giúp vội." "Tốt! Ta đang thấy khó khăn? Ngươi tới giúp ta đi!" Nàng muốn đem y phục những người đó cởi ra, tuy nói nàng là nghĩ thưởng thức một chút mỹ nam lỏa thể, nhưng có hai bình dấm chua Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu ở đây, nàng nghĩ nên đừng tự thân động thủ. "Chuyện gì, cứ việc nói." Đường Liêm ở trong lòng nghĩ tới, nhất định sẽ không có chuyện tốt, chỉ sợ những người này về sau cũng không còn mặtmũi! "Ngươi đem y phục của bọn họ toàn bộ cởi, muốn cởi hết a, liền quần lótcũng không để lại." Viên Chiêu Quân cười ha hả nói: "Sau đó đem y phụcđốt hết." "Tốt." Đường Liêm cười ha hả đồng ý, phương pháp kia không tệ, còn nóicái gì chớ làm bọn họ nhục nhã, lần này bọn họ là mất hết cả mặt mũirồi. Viên Chiêu Quân không có nhìn mười tên sát thủ bị thoát quang, mà là đitới trước mặt Vũ Văn Dục nói: "Nghe nói ngươi thích dùng thuốc, ta muốnđể cho bọn họ về sau sống không bằng chết bằng thuốc ngươi có!" "Dĩ nhiên." Vũ Văn Dục từ lưng Đường Liêm xách lấy bao quần áo, bêntrong lấy ra mộ chai thuốc, nói: “ Nóng lạnh xen lẫn, làm cho người tamột hồi như ở trong hàn băng, một hồi như bị thiêu đốt, thuốc này mộttháng muốn phục hồi phải uống thuốc giải, nếu không thì sẽ mất đi thầntrí. Nghe Vũ Văn Dục đối với đan dược nóng lạnh giải thích, Viên Chiêu Quâncảm thấy thuốc này thật sự chính là cực phẩm hảo dược, cười hắc hắc nói: "Cái này hay." Tùy theo rồi hướng Đường Liêm nói: "Đường cọc gỗ, cầmcho bọn họ ăn vào." "Được rồi!" Đường Liêm cũng mặt cười tà, nghĩ thầm cũng may hắn và Chiêu Quân là bằng hữu, nếu không nhất định sẽ rất thảm. Những người đó y phục bị bới không nói, còn bị đút thuốc, trong lòngkinh khủng nghĩ, có người bắt đầu mắng Viên Chiêu Quân là ác ma, khôngchết tử tế được.... Viên Chiêu Quân cười ha hả, không hề có một chút nào không vui, "Cácngươi mắng cứ mắng đi! Ha ha! Phía trước người đến, các ngươi chờ bịngười đời nhạo báng đi!" Chỉ thấy phía trước thật tới một nhóm người, nữ có nam có, mười tên sát thủ hôm nay coi như tâm đã chết rồi. Viên Chiêu Quân lại nói: "Còn nữa, độc này lúc lâu sau sẽ bộc phát, tađể xuống một lần thuốc giải,chỉ là tháng sau các ngươi còn có thể độcphát, nhớ đến thái tử điện đi tìm ta!" Đối phương nếu muốn giết bọn hắn, cũng biết bọn họ là ai? Viên Chiêu Quân cũng không sợ nói mình là người của thái tử điện. Viên Chiêu Quân nói xong, xoay người đối với Đông Phương Thiệu nói: "Ngươi sử dụng pháp thuật dẫn chúng ta đi Đào Hoa Đảo đi!" "Ừ, được." Đông Phương Thiệu cười ha hả, cảm thấy hắn bây giờ là thắng Vũ Văn Dục rồi. Phải nói Đông Phương Thiệu là dẫn bọn họ phi hành tới Đào Hoa Đảo, hắn đọckhẩu quyết xong, chỉ thấy một đoàn vân liền xuất hiện dưới chân bọn hắn, sau đó bọn hắn theo gió mà đi. Đông Phương Thiệu khiến mọi người mở rộng tầm mắt, Vũ Văn Dục có thể trong nháy mắt dời đi, nhưng hắnkhông thể di chuyển tức thời nơi hắn không biết, pháp thuật mà ĐôngPhương Thiệu thực hiện quả thật làm cho người khác lau mắt mà nhìn. Quả Tĩnh chỉ vào phương hướng, một lúc lâu sau, bọn họ đã đến Đào Hoa Đảo. Mười tên sát thủ trơ mắt nhìn bọn họ bay rời đi, từng khuôn mặt đều trở nêntái nhợt, đều trong lòng suy nghĩ, thực lực thái tử nước Đông Vũ căn bản không phải là người mà bọn họ có thể chọc, xem ra bọn họ phải trở vềbẩm báo chủ nhân, hủy bỏ việc này mới được. Thời điểm Tam hoàng tử nhận được tin, mặt kia tựa như bảng pha màu đẹp mắt. Đào Hoa Đảo quả nhiên rất đẹp, trên đảo hoa đào bốn mùa hoa nở không tàn,cảnh sắc xinh đẹp kia khiến Viên Chiêu Quân thật cảm thấy hấp dẫn, "Thật là quá đẹp, nếu là ở chỗ này cuộc sống tốt biết bao nhiêu!" "Sư muội nếu nguyện ý, tùy thời cũng có thể đến trên đảo sống." Quả Tĩnh cười ha hả nói qua...Chỉ có ở diễn dàn♐☢☎lequydon "Tĩnh nhi, là ngươi trở về phải không?" Âm thanh Nhị sư phụ Tôn Hồng vang lên, tiếng nói vừa dứt người đã đến trước mặt. Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu đối với thực lực của Tôn Hồng như thếnào cũng có chút nhìn không thấu, thực lực của người này cũng rất cườngđại, bọn họ suy đoán thực lực của Tôn Hồng cũng không thua bọn họ. "Sư phụ, ta đã trở về." Quả Tĩnh mặt nụ cười ôn nhu, nhìn sư phụ trông có vẻ già rất nhiều, trong mắt chứa đựng lo lắng. "Tĩnh nhi, ngươi trở về là tốt rồi, ta thật sự sợ, thật sợ ngươi cũng gặpchuyện không may, sư muội của ngươi không còn, sư phụ......" TônHồng nói qua hốc mắt liền đỏ, đó là đồ đệ nàng yêu thích! Tại sao lạichết đây? Tôn Hồng chỉ là liếc nhìn mọi người, không để ý đến, nàng cho là những người này đều là bằng hữu của Quả Tĩnh. Quả Tĩnh cười an ủi, "Sư phụ, sư muội, nàng trở lại." Quả Tĩnh chỉ vào Viên Chiêu Quân nói: "Đây chính là sư muội." Nhìn một đầu tóc ngắn, lại không ra nam không ra nữ, Tôn Hồng mặt mo nhíulại nếp nhăn, "Tĩnh nhi, ngươi đừng lừa gạt sư phụ, người chết rồi, tạisao có thể Trùng sinh?" "Sư phụ, nàng thật là sư muội, đây mới là dáng vẻ nàng có. Nàng chỉ là mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện xảy ratrước kia." diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Quả Tĩnh cười nói. Viên Chiêu Quân nửa buổi nghe xong, cảm thấy sư phụ này, lại không tin lời nói đồđệ mình, vì vậy lạnh lùng nói: "Thích tin hay không, ta không muốn làmđồ đệ ngươi." Vô duyên vô cớ liền kêu sư phụ, cho là nàng rất thích sao! Này giọng điệu nói chuyện, tính cách này, Tôn Hồng kích động,quan sát Viên Chiêu Quân thật lâu, đột nhiên vẻ mặt tươi cười, "Ngươithật là Chiêu Quân. Mau...... Mau gọi sư phụ." Nếu nàng không nhớrõ, cũng đừng nói cái gì vấn đề Nhị sư phụ, nàng lần này cần được gọi là sư phụ. Viên Chiêu Quân gặp lão thái thái dáng vẻ kích động cũng không tiện không gọi, vì vậy cười nói: "Nhị sư phụ tốt." Tôn Hồng buông Viên Chiêu Quân ra, lạnh lùng nhìn về phía Quả Tĩnh, "Tĩnhnhi, ngươi ngu ngốc, tại sao có thể nói ta là Nhị sư phụ đây? Ta khôngmuốn bại bởi Đông Phương Tố,ta muốn là sư phụ.” Edit duy nhất tạidiễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. Viên Chiêu Quân cảm thấy lão phu nhân nàythật sự là quá đùa, Nhị sư phụ Đại Sư Phụ khác nhau ở chỗ nào sao? NhìnTôn Hồng nói Quả Tĩnh ngu ngốc, Viên Chiêu Quân liền cười đến khôngđược. Thấy bọn họ náo đủ rồi, Viên Chiêu Quân lúc này mới hỏi:"Hoàng Dung đâu? Ở nơi nào?" Nàng muốn gặp nhất đúng là Hoàng Dung, thân thể kia trước kia nàng dùng qua. Quả Tĩnh đem chuyện ViênChiêu Quân mất trí nhớ nói cho sư phụ Tôn Hồng, nghe Viên Chiêu Quân hỏi Hoàng Dung, Tôn Hồng liền cười nói: "Đi, ta mang bọn ngươi đi." Về phần những người khác nàng mặc kệ là ai, chỉ cần là đối với đồ đệ nàng không có ác ý chính là bằng hữu. Theo Tôn Hồng đi gặp Hoàng Dung, Hoàng Dung cùng cha nàng ở tại Đào hoa đảo, đi bộ khoảng hai mươi mấy phút.die»ndٿanl«equ»yd«on Phòng bốn phía cũng là cây đào, hoa đào lại là màu đỏ, vừa mỹ lệ lại rực rỡ. Càng làm cho người ta không nghĩ tới là cả trong rừng hoa đào có thậtnhiều ong mật hút mật, ông ông kêu, tựa hồ đang hát ca Dao dễ nghe. Tôn Hồng ở bên ngoài gọi, cũng không vào nhà, "Hoàng lão đầu, Dung nhi đâu?" "Tôn bà bà tìm Dung nhi làm cái gì, nàng ngủ rồi? Nhỏ giọng chút." Cha Hoàng Dung vừa dứt tiếng, người đã đứng ở trước mặt. Nhìn đám người trướcmắt, mặt trầm xuống, âm thanh cực lạnh, "Tôn bà bà, tại sao có thể chongười ngoài lên đảo." "Cái gì người ngoài, đây là bằng hữu đồ đệ ta, đồ nhi Chiêu Quân trở lại, mau gọi Hoàng Dung nhà ngươi ra ngoài."diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Tôn Hồng cười ha hả, đem mặt lạnh của Hoàng lão đầu nhi hoàn toàn xem nhẹ. Hoàng lão đầu nhi liếc nhìn Quả Tĩnh, cuối cùng vào phòng, Đông Phương Thiệu cất bước đi theo vào, Tôn Hồngngăn trở, "Không muốn chết thì đừng xông loạn." Đông Phương Thiệu dừng bước, trong lòng không tin người nào có bản lĩnh lớn mà đả thương hắn. Chỉ chốc lát sau, Hoàng Dung toàn thân áo trắng chậm rãi đi ra, gió nhẹnhàng thổi lên chéo quần nàng, mặt xinh đẹp kia làm cho người ta thấykhông dời mắt được. Viên Chiêu Quân nhìn gương mặt đó, than nhẹra tiếng, "Quá đẹp? Đây thật là ta trước kia sao?" Đẹp như vậy khiến nữnhân như nàng cũng thấy hấp dẫn, chớ nói chi là nam nhân. ĐôngPhương Thiệu liếc mắt nhìn, trong lòng cũng cảm thấy đẹp, ngoài miệnglại nói: "Khỏi bàn đi! Muội muội ta Tiên nhi so với nàng còn đẹp hơnđúng không?” Viên Chiêu Quân xem qua Đông Phương Tiên mang theonồng đậm tiên khí đúng là đẹp, nhưng là bây giờ Hoàng Dung cùng ĐôngPhương Tiên ngang nhau. Phải nói ai hơn đẹp, nàng còn cảm thấy gương mặt Hoàng Dung bây giờ hấp dẫn hơn người. Vũ Văn Dục vẻ mặt nhànnhạt nhìn Hoàng Dung, mặc kệ thân thể này đẹp, nhưng hắn yêu là ViênChiêu Quân, không phải thân thể người nọ, hắn hiện tại quan tâm hơnchính là Viên Chiêu Quân có thể nhớ đến mọi việc hay không. Hoàng Dung có thâm ý khác nhìn Đường Liêm một cái, Đường Liêm trong lòng rấtkích động, chỉ còn kém chay như bay đến trước mặt Hoàng Dung. "Chiêu Quân, ngươi muốn đến có gì không?" Vũ Văn Dục mặt khẩn trương hỏi. Viên Chiêu Quân lắc đầu một cái, nhìn chằm chằm mặt của Hoàng Dung, chỉ chốc lát sau trong đầu thoáng qua một chút hình ảnh, đầu của nàng bắt đầuđau, nàng ôm đầu kêu đau. Thấy nàng đau đến mau té xuống đất,diễn-๖ۣۜđàn-♫ ♪ lê-quý-๖ۣۜđôn Vũ Văn Dục một thanh ôm nàng vào lòng, gắt gao ôm thân thể của nàng, lên tiếng nói: "Đừng suy nghĩ nữa, từ từ đi." Viên Chiêu Quân ôm đầu, tâm không biết vì sao liền dịu đi rất nhiều, từ từ đầu không có đau đớn nữa, nàng an tĩnh lại. Mọi người khẩn trương nhìn nàng, nàng chẳng lẽ nghĩ đến cái gì sao? "Chiêu Quân, ngươi nghĩ đến cái gì?" Đường Liêm vội hỏi, phải nói Đông PhươngThiệu là không muốn Viên Chiêu Quân khôi phục trí nhớ gì đó, hắn còn ước gì Viên Chiêu Quân trong trí nhớ chỉ có mình hắn. "Ta......" Viên Chiêu Quân lắc đầu nói: "Là có một chút hình ảnh thoáng qua, nhưng ta nhớ không nổi, rất mơ hồ." "Nhớ không nổi cũng đừng nghĩ." Vũ Văn Dục đau lòng nhìn Viên Chiêu Quân,thấy nàng khổ sở, trong lòng hắn lại bắt đầu đau đớn, hắn thật sợ lầnnữa mất đi nàng. Nếu như vậy, mọi người cũng không miễn cưỡngnàng. Vì vậy mọi người đang ở Đào Hoa Đảo, nghĩ tới để cho nàng từ từ đi khôi phục trí nhớ. Ngày thứ hai, Viên Chiêu Quân thấy Tôn Hồng đang luyện công, hiếu kỳ nói: "Nhị sư phụ, ngươi có thể dạy ta luyện công không?” "Dĩ nhiên có thể." Tôn Hồng cười nói, nghĩ tới bây giờ Viên Chiêu Quânkhông có công phu, học công phu của nàng, nàng chính là đệ tử của nàng,cùng Đông Phương Tố một ít quan hệ cũng không có. "Chiêu Quân,muốn học hãy cùng ta học, ta bảo đảm để cho ngươi sẽ học được võ côngthượng thừa nhất, cả Tiên học nữa." Đông Phương Thiệu đột nhiên xuấthiện. Vũ Văn Dục quá đáng, vừa xuất hiện liền ôm Viên Chiêu Quân rời đi, "Nhị sư phụ, võ công của Chiêu Quân do ta tới dạy là được." Nàng thế nào lại thành Hương Mô Mô (*kẹo xà lách - Ý nói nàng bị tranh giành ấy mà "Ta muốn dạng nào cũng học." Viên Chiêu Quân dù là học võ công rất tệ, nàng cũng nhìn ra được công lực Nhị sư phụ rất mạnh, còn có công lực ĐôngPhương Thiệu cùng Vũ Văn Dục cũng rất mạnh, nàng nếu đều học xong hết,nhất địch là vô địch trên đời rồi! "Chớ có lòng tham." Vũ Văn Dục lạnh nhạt nói. "Lòng tham thì sao lại không được, có lòng tham mới có thể học nhiều hơn!Ngươi để cho ta học đi!" Không biết vì sao Viên Chiêu Quân lại muốn lấy được sự đồng ý của hắn. "Nếu là nguyện vọng của ngươi dĩ nhiên có thể, chẳng qua ta có một điều kiện." Vũ Văn đức trong mắt lóe giảo hoạt ánh sáng. "Điều kiện gì?" Viên Chiêu Quân hỏi. "Về sau chúng ta cùng phòng nghỉ ngơi." Vũ Văn Dục nói ra như vậy mặt không đỏ tim không đập, nét mặt kia còn đặc biệt nghiêm túc. "À? Cùng phòng? Sẽ không là muốn đối với ta...... Cái đó cái đó đi!" ViênChiêu Quân suy nghĩ một chút trong lòng liền kích động. "Ngươi cứ nói đi?" Nhìn vẻ mặt của nàng, hắn mặt buồn cười hỏi ngược lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]