Chương trước
Chương sau
Viên Chiêu Quân cười ha hả nhìn Hoàng Dung, nàng vốn tưởng rằng Hoàng Dung là một nha đầu lanh lợi cổ quái, nào biết Hoàng Dung an tĩnh dịu dàng, đối với người cũng không có ác ý, Viên Chiêu Quân tính tình tuỳ tiện, đối mặt với Hoàng Dung khiến nàng nghĩ tới bạn thân Yến Tử ở hiện đại.
"Tốt thôi, nhiều người náo nhiệt." Viên Chiêu Quân cười ha hả nói ra.
Hoàng Dung nhìn thái độ Viên Chiêu Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi lên thuyền, mang trên mặt nụ cười ôn nhu, nhìn Quả Tĩnh kêu một tiếng Tĩnh ca ca.
Tôn Hồng chỉ hỏi: "Hoàng lão già đồng ý ngươi xuất ra đảo."
Hoàng Dung cúi đầu, bên tai có chút hồng, nhẹ giọng nói: "Phụ thân đồng ý, nhưng mà ông ấy có điều kiện."
"Điều kiện gì?" Viên Chiêu Quân cùng Tôn Hồng hai thầy trò đồng thanh hỏi.
Chỉ thấy đầu Hoàng Dung càng ngày càng thấp, âm thanh lại nhỏ, "Cha nói Tĩnh ca ca cùng ta hữu duyên vô phận, muốn ta xuất ra đảo tìm kiếm duyên phận." Thật ra thì Hoàng Dung đối với Quả Tĩnh ngay cả nàng cũng không rõ là tình cảm gì, trong lòng Qủa Tĩnh hắn coi nàng là người thân, có lẽ căn bản cũng không có tình yêu, vì vậy nàng nghĩ ra đảo xem thế giới bên ngoài một chút.
Viên Chiêu Quân có thể hiểu được những gì mà Hoàng lão già làm, Tôn Hồng hồ nghi nói: "Không chỉ những là thứ này đi!"
"Còn có...... Còn có...... Muốn ta sinh cho ông ấy một đưa cháu ngoại." Hoàng Dung nói xong mặt trở nên đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người, lời như vậy nói ra khỏi miệng nàng thật sự có chút thẹn thùng.
Phải nói tính tình Hoàng Dung như vậy, hoàn toàn là bởi vì phụ thân nàng từ nhỏ dạy nàng tư tưởng giúp chồng dạy con, vì vậy ở trong lòng của nàng, nàng là phải lập gia đình, hiện tại Tĩnh ca ca cùng nàng không có duyên phận, nàng tự nhiên sẽ tôn trọng ý tứ của phụ thân tìm người tốt gả cho, sau đó sẽ cho phụ thân một đứa cháu ngoại mập mạp.
"Ha ha...... Ta biết ngay nhất định là như vậy." Tôn hồng cười đến mắt híp lại thành vá, nhìn ánh mắt Hoàng Dung của có chút mập mờ.
Viên Chiêu Quân lại cảm thấy Hoàng lão già đặc biệt đáng yêu, cười nói: "Duyên phận của Hoàng Dung cùng sư huynh cứ để ta lo!" Này Hoàng Dung dịu dàng mỹ lệ, giới thiệu cho Đường Liêm làm vợ đi! Nhưng Viên Chiêu Quân nơi nào biết, chuyện cũng không phải là như nàng mong muốn.
"Nha đầu ngươi thì khoác lác đi! Ngươi còn tưởng rằng ngươi là nguyệt lão rồi, chuyện duyên phận này nhưng cũng không phải ngươi làm chủ." Tôn Hồng ở trong lòng thở dài, nhân duyên của Quả Tĩnh muốn thành chuyện thật không đơn giản.
Viên Chiêu Quân cười cười ha ha mà nói: "Vậy thì chờ xem rồi."
Quả Tĩnh nhìn Viên Chiêu Quân như ánh mặt trời, trong lòng lại cảm thấy rung động.
Tôn Hồng quả nhiên nhận thức được đường lộ, hai ngày sau họ trở lại bên bờ biển nước Đông Vũ.
——
Lại nói, Vũ Văn Dục chính mắt thấy Viên Chiêu Quân bị người áo đen đánh rớt xuống vách đá, một chưởng liền đem người hại Viên Chiêu Quân cho thành bọt thịt.
Nhìn thăm thẳm vách đá hắn vốn muốn phi thân xuống tìm kiếm Viên Chiêu Quân, đang lúc này, Đường Liêm gọi hắn lại, "Điện hạ."
Vũ Văn Dục xoay người nhìn Đường Liêm, sắc mặt lạnh được dọa người, "Viên Chiêu Quân rơi xuống vách đá."
"A! Tại sao có thể như vậy?" Đường Liêm cả kinh nói: "Điện hạ chẳng lẽ là muốn đi xuống tìm kiếm Viên cô nương!" Đối với Viên Chiêu Quân rơi vách đá trong lòng Đường Liêm có chút bận tâm, nhưng nghĩ lại lại nói: "Viên cô nương phúc lớn mạng lớn, nhất định không có việc gì." Vách đá coi như vậy nếu thái tử đi xuống, còn có thể sống được trở lại sao? Chỉ bằng một điểm này, Đường Liêm biết địa vị Viên Chiêu Quân ở trong lòng thái tử.
Vũ Văn Dục nhàn nhạt nhìn bên dưới vách núi, "Ta không có việc gì." Hắn nói qua phi thân hạ vách đá.
Lúc này, lại có có người nói: "Nhị sư đệ, sư phụ muốn gặp ngươi."
Vũ Văn Dục nhìn nam tử đứng trước mặt mình, "Sư huynh......" Nhìn y phục trên người sư huynh, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi cứu Viên Chiêu Quân trên võ đài là hyunh?"
"Ha ha...... Xem thuật dịch dung của ta khá tốt, Nhị sư đệ cũng không thể nhận ra." Đại sư hyunh Tiêu Dao của Vũ Văn Dục nở nụ cười bất cần đời..
Vũ Văn Dục sắc mặt lạnh đến phát rét, trong đôi mắt cũng phát ra ánh lạnh, lạnh nhạt nói: "Là ai muốn hại Viên Chiêu Quân?"
"Sư phụ ngươi biết." Tiêu Dao nói xong xoay người cười ha ha rồi rời đi.
Vũ Văn Dục vận công, đuổi theo sư huynh Tiêu Dao, sau nửa canh giờ bọn họ ở chướng núi trống cao nhất ngừng lại.
Bởi vì núi rất cao, trên núi có tuyết đọng dày đặc, ở trong tuyết một lão giả y phục xanh đứng thẳng, mắt sáng như đuốc.
"Sư phụ." Vũ Văn Dục khẽ gọi một tiếng, sắc mặt còn là lạnh nhạt như vậy, hắn không tìm ra chút vui mừng nào trên mặt sư phụ.
Tiêu Dao ha ha cười, "Sư phụ, nhi đem Nhị sư đệ đến, hiện tại nhi không có việc gì nữa rồi.”
"Đi đi!" Phong Cốc tiên nhàn nhạt nói xong, chỉ thấy hắn vung tay lên, một cỗ cường đại lực lượng liền đem Tiêu Dao đưa đi.
Vũ Văn Dục đối với sư phụ cường đại không có khiếp sợ, mặt bình tĩnh, "Sư phụ, là ai muốn hại Viên Chiêu Quân."
Phong Cốc tiên mang trên mặt nụ cười hiền lành, "Viên Chiêu Quân mệnh trung có này một kiếp, Dục nhi không cần phải lo lắng."
"Nói đúng là nàng trở lại sẽ không có việc gì?" Vũ Văn Dục cau mày, nhìn mặt của Phong Cốc tiên lại hỏi: "Lúc nào thì trở lại?" Nhưng mà trong nội tâm lại có chút lo lắng, nữ nhân này quẳng vách đá không chết cũng mất nửa cái mạng, nàng có thể chịu được những khổ này sao?
Phong Cốc tiên bấm ngón tay tính toán nói: "Không tới một tháng, nàng tự sẽ xuất hiện trước mặt ngươi."
Chỉ nói Viên Chiêu Quân không có việc gì, hơn nữa không lâu sẽ trở lại bên cạnh hắn, tâm tình của hắn không khỏi tốt hơn nhiều.
Phong Cốc tiên thấy thế, cười gật đầu, nói: "Dục nhi, duyên của ngươi tới, ngươi phải hảo hảo quý trọng."
"Duyên phận? Viên Chiêu Quân sao?" Vũ Văn Dục nói xong, trong đầu hiện lên đầy hình ảnh ở cùng Viên Chiêu Quân, nghĩ tới những thứ này, hắn không khỏi có chút mất hồn.
Phong Cốc tiên không có gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói: "Muốn dùng người thích hợp, tâm sẽ khó khăn!"
Vũ Văn Dục cau mày, trong lòng suy nghĩ, Vũ Văn Dục hắn nhìn trúng nữ nhân, không muốn người nào cướp đi. Khi hắn nghĩ như vậy, hắn quay đầu lại tự hỏi, hắn thích nàng sao? Đáp án không phải từ chối, cũng không phải là khẳng định. Nhưng là hắn biết, hắn hiện tại đối với nữ nhân Viên Chiêu Quân này không ghét, hơn nữa còn có chút thích nàng ở bên cạnh hắn làm ầm ĩ.
Cuối cùng, thấy sư phụ muốn rời khỏi, Vũ Văn Dục hỏi: "Sư phụ, là ai muốn hại Viên Chiêu Quân?"
"Người trong nhà." Phong Cốc tiên nói xong mấy chữ này, biến mất trong nháy mắt trước mặt Vũ Văn Dục
Vũ Văn Dục ở trong lòng nghĩ tới mấy chữ người trong nhà này, đột nhiên liền nghĩ đến chuyện Viên Thừa Tướng hạ độc Viên Chiêu Quân, cũng nhớ đến thủ hạ báo thông tin cho hắn, Viên Thừa tướng gia Nhị phu nhân đối với Viên Chiêu Quân không tốt, bây giờ nhìn lại, những thứ này cùng vợ chồng Thừa Tướng không thoát được quan hệ.
Hắn không chờ đại hội võ lâm hoàn thành, trở về cung. Mà chuyện đầu tiên hắn làm sau khi hồi cung là sai người điều tra Viên Thừa Tướng cùng Nhị phu nhân.
Ngày kế, cũng không vào triều sớm, Vũ Văn Dục lại xuất hiện trên đại diện lâm triều.
Tình hình ta đang nghi nghi Hoàng Dung cảm nắng ai kia của Chiêu Quân.......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.