Sau khi nói chuyện với Tịch Chi, dường như Tịch Băng phần nào thông ra vấn đề. Nhưng cô vẫn còn ấm ức, rõ ràng chỉ có một chiếc đồng hồ, chẳng lẽ từ đây đến già cô không được tặng thứ gì cho anh.
Tối hôm sau, Mục Quán Phi tiếp tục ở bệnh viện trực đêm, chỉ nhắn tin cho cô lúc không bận công việc.
Tịch Băng còn giận, nên trả lời vô cùng hờ hợt, thậm chí xem xong phải mấy chục phút sau mới phản hồi.
Lúc này, Mục Quán Phi từ căng tin mua ly cafe đi lên phòng làm việc. Bỗng dưng, điện thoại trong túi quần của anh run run, nghĩ là cô trả lời tin nhắn nên lập tức dừng bước và lấy xem.
Thế nhưng, không phải Tịch Băng, mà là một tài khoản xa lạ, vào xem thì thấy người đó chỉ gửi cho anh vỏn vẹn một hình ảnh.
Chân mày của Mục Quán Phi nhíu chặt, sắc mặt thực sự thay đổi sau khi xem xong.
Sau đó, ngón tay của anh lướt lướt chạm chạm vào màn hình điện thoại, và áp vào bên tai.
Phải đến hồi chuông ngân vang thứ ba, người được gọi mới nghe máy. “A lô.”
“Em đang ở đâu, sao không trả lời tin nhắn của anh? Định giận anh đến bao giờ?”
“Em đang ở nhà hàng.”
Rõ ràng Mục Quán Phi đã biết, nhưng vẫn giả vờ hỏi: “Đi ăn với ai?”
Tịch Băng không cần đắn đo suy nghĩ, sau câu hỏi cô đã lập tức trả lời: “Lý Khải!”
Và sau đó, hai bên đầu dây đều im lặng. Mất khoảng gần một phút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-yeu-anh/3326861/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.