Sáng hôm sau, Mục Quán Phi đến sớm đưa Tịch Băng tới tập đoàn Tịch Thị rồi anh cũng đi làm. Sẵn tiện mang ít quần áo để có khi ngủ lại, điều đó làm cô rất hào hứng và mong chờ.
“Đi được rồi.”
Mục Quán Phi nhìn ngắm từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt tập trung vào đôi giày gót nhọn 12 centimet của Tịch Băng, nhíu mày hỏi: “Băng, em không sợ té à?”
Cô bật cười nghiêng ngã, trả lời: “Em còn nhiều đôi cao hơn nữa, bình thường mà.”
Lúc trước khi cô đến tìm anh, nhìn xuống dưới chân mà anh toát mồ hôi lo lắng cho cô, nhưng lúc đó làm gì dám thể hiện sự quan tâm rõ ràng.
“Thay đôi năm phân hoặc bảy phân đi, nhìn đáng sợ quá.”
“Người ta mặc vest mà, phải cao mới đẹp.”
“Có bạn trai rồi, không cần đẹp đâu, an toàn là trên hết.”
Haha.
Tịch Băng bám lấy người anh bật cười.
Mục Quán Phi cũng có một mặt dễ thương như thế sao?
“Có cái gì mắc cười đâu, nhanh lên, sắp trễ giờ rồi.”
“Em mang quen nên không sao, đi thôi.”
Tịch Băng vừa cười vừa kéo cánh tay của Mục Quán Phi bước đi, nhưng anh cứ tập trung nhìn xuống, sau đó lên tiếng: “Em lấy chìa khóa xe chưa?”
“Sao?”
Mục Quán Phi hắng giọng, trả lời: “Xe ô tô của em.”
“Vẫn chưa, để em vào lấy.”
Tịch Băng nhanh chóng chạy đi, quay ngược vào phòng của mình. Mục Quán Phi nhìn theo mà thắt ruột từng cơn, con gái đúng thật biết cách hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-yeu-anh/3326857/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.