Nằm trên giường bệnh mà Tịch Băng cảm thấy chán chường, sớm biết kết quả như thế cô đã tử tự giả, chỉ để hù dọa ông Tịch mà thôi.
Bởi do tiểu Cẩn nhõng nhẽo khóc thét nên Tịch Băng đã bảo Tịch Chi đi về, nên bây giờ chỉ có một thân một mình trong bệnh viện, mẹ cô thì đang trên máy bay về đây, chắc khoảng đến trưa mới tới.
Tịch Băng ngồi dậy, xỏ dép vào chân rồi bước ra khỏi phòng. Ở một chỗ, cô cảm thấy bực bội quá. Ra ngoài biết đâu gặp người quen, tám cũng đỡ buồn.
Chẳng biết Tịch Băng đi hướng nào, nhưng được một lát cô lạc sang tận khoa sản. Xoay người quay ngược trở lại thì đột nhiên có cặp vợ chồng tay trong tay đang tiến đến, trông họ thực sự hạnh phúc.
Tịch Băng âm thầm ngưỡng mộ, mỉm cười vui mừng cho cô ấy.
Lê từng bước chân nặng nhọc trở lên, ngồi xuống dãy ghế gần phòng bệnh của mình mà tâm trạng lại một lần nữa lơ lững.
Kỷ San hồ hởi chạy đến, thực sự muốn đánh Tịch Băng vài cái cho hả giận.
Cô ngạc nhiên, hỏi: “Sao cậu biết mình nằm viện?”
“Là chị Chi gọi cho mình, nhờ mình đến chăm cậu. Mà nè, cậu bị khùng hả, sao lại tự vẫn?”
Lại nữa, hết chửi bị ngốc đến bị khùng.
Tịch Băng chán nãn, chẳng thèm đoái hoài.
Kỷ San ngồi xuống bên cạnh, khẩn trương lên tiếng: “Nè, cậu có biết mình vừa nghe thấy gì không?”
Cô rầm rì: “Kể đi!”
“Khi nãy mình đến phòng bệnh nhưng không thấy cậu, nên chạy khắp nơi đi tìm...”
“Nội dung chính thôi Kỷ San.”
“Nói chung là mình nhìn thấy Mục Quán Phi và Thẩm Khuynh gì đó đứng nói chuyện, cái mình lại gần nghe lén, nghe được chị ta rủ Mục Quán Phi đi ăn trưa.”
Kỷ San đúng là hiểu tâm trạng của cô mà, sẵn tiện đang buồn nên muốn cô buồn hơn.
Tịch Băng xụ mặt, nói: “Chuyện của người ta, cậu nói với mình làm gì?”
“Chưa đâu, chuyện còn dài lắm...”
Tịch Băng khó chịu đứng lên, thái độ cọc cằn vừa đi vừa nói: “Cậu đừng nói nữa, mình không muốn nghe.”
Kỷ San ngớ ngẩn, sau đó chạy theo giải thích: “Mình thực sự chưa nói hết.”
Cô quát lên: “Im lặng!”
Mục Quán Phi mang thức ăn vào phòng bệnh cho Tịch Băng, nhưng chẳng thấy cô đâu, lo lắng nên lập tức đi tìm.
Lúc này, nhìn thấy Tịch Băng và một cô gái đang đứng nói chuyện, nhưng xem ra thái độ của cô không được đáng yêu cho lắm.
Anh tiến đến, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Nhìn thấy Mục Quán Phi, tâm trạng của Tịch Băng đang không tốt càng thêm tệ hơn, hốc mắt đỏ au lạnh nhạt lướt ngang qua anh bỏ đi về phòng.
Kỷ San tiếp tục đuổi theo, Mục Quán Phi ngẩn ngơ khó hiểu đảo mắt mấy vòng, sau đó cũng bước theo Tịch Băng.
“Thật ra...”
Cạch.
Mục Quán Phi mở cửa đi vào khiến câu nói của Kỷ San dừng hẳn, nhăn nhó muốn đuổi anh ra khỏi phòng nhưng không biết phải nói thế nào.
“Ồn ào quá, hai người ra ngoài đi.”
Mục Quán Phi kiên nhẫn, nhỏ nhẹ hỏi: “Ăn trước hay truyền dịch trước?”
“Tôi muốn về nhà.”
Kỷ San nhắm mắt hít lấy một hơi, dứt khoát nói: “Nhưng anh ta từ chối, bảo rằng ăn trưa cùng cậu. Sau đó chị ta hỏi, cậu có phải là người yêu không, anh ta trả lời là...phải!”
Sớm biết mất mặt như vậy, Kỷ San cô đã không kể cho Tịch Băng nghe.
Không gian yên ắng đến bất ngờ, Tịch Băng bất giác cắn bờ môi dưới và xoay sang nhìn Mục Quán Phi, thăm dò thái độ lẫn sắc mặt của anh.
“ Ơ chóng mặt quá, mau mau truyền dịch đi.”
Tịch Băng bắt đầu giở trò, nháy mắt ám hiệu cho Kỷ San ra về. Cô ấy xấu hổ và ngượng ngùng trước anh, thế nên một phát chạy đi khỏi phòng.
Lúc này, Mục Quán Phi nâng cao phần đầu giường cho Tịch Băng tựa lưng. Bỗng nhiên, cô khẽ đưa hai tay lên, một bên bị băng bó và một bên đang được truyền dịch, nhìn anh nói: “Thế này sao ăn được?”
Mục Quán Phi vừa tháo găng tay y tế vừa cười, nụ cười rất nhẹ nhưng góp phần làm cho tổng thể giao diện bên ngoài của anh vô cùng điển trai và cuốn hút.
Sau đó, anh lẳng lặng đặt thức ăn lên bàn ăn trên giường bệnh, đẩy đến gần cô.
Sau đó nữa, anh ngồi xuống đối diện, ánh mắt chạm ánh mắt, thứ ngăn cách chỉ có chiếc bàn ăn ở giữa hai người.
Mục Quán Phi cầm chiếc muỗng lên, múc một muỗng súp đưa gần miệng thổi qua, sau đó mới đưa tới cho Tịch Băng.
“Truyền dịch xong có thể về nhà.”
“Hả? Về nhà hả? Nhưng mà em thấy khó chịu trong người, đau đầu, chóng mặt, vết thương cũng đau và cần người thay băng, có thể cho em ở viện một tuần không?”
Mục Quán Phi không nhịn được cười, đến bàn tay đang đút thức ăn cho cô cũng run run.
Đâu ai có thể đoán rằng, cô gái này vừa tự tử tối qua.
“Mỗi ngày anh sẽ đến thay băng cho em, về nhà sẽ thoải mái hơn.”
“Không, không thoải mái hơn đâu, hay là một ngày thôi cũng được.”
Ánh mắt của Tịch Băng vô cùng tha thiết, bờ môi múm mím, biểu cảm trên khuôn mặt như đang cầu xin Mục Quán Phi.
“Được rồi, nhưng phải ăn hết.”
Miệng nhỏ liên tục chóp chép nhai nát thức ăn, chỉ cần anh đút, bao nhiêu cô cũng ăn nổi.
Đột nhiên, cô dừng lại, dùng sức nuốt xuống thức ăn trong miệng, thẳng thắng hỏi: “Có phải là người yêu không?”
Tịch Băng không ngại, nhưng người ngại ở đây chính là Mục Quán Phi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]