Nằm trên giường bệnh mà Tịch Băng cảm thấy chán chường, sớm biết kết quả như thế cô đã tử tự giả, chỉ để hù dọa ông Tịch mà thôi.
Bởi do tiểu Cẩn nhõng nhẽo khóc thét nên Tịch Băng đã bảo Tịch Chi đi về, nên bây giờ chỉ có một thân một mình trong bệnh viện, mẹ cô thì đang trên máy bay về đây, chắc khoảng đến trưa mới tới.
Tịch Băng ngồi dậy, xỏ dép vào chân rồi bước ra khỏi phòng. Ở một chỗ, cô cảm thấy bực bội quá. Ra ngoài biết đâu gặp người quen, tám cũng đỡ buồn.
Chẳng biết Tịch Băng đi hướng nào, nhưng được một lát cô lạc sang tận khoa sản. Xoay người quay ngược trở lại thì đột nhiên có cặp vợ chồng tay trong tay đang tiến đến, trông họ thực sự hạnh phúc.
Tịch Băng âm thầm ngưỡng mộ, mỉm cười vui mừng cho cô ấy.
Lê từng bước chân nặng nhọc trở lên, ngồi xuống dãy ghế gần phòng bệnh của mình mà tâm trạng lại một lần nữa lơ lững.
“Tịch Băng ơi là Tịch Băng, mình tìm cậu khắp nơi.”
Kỷ San hồ hởi chạy đến, thực sự muốn đánh Tịch Băng vài cái cho hả giận.
Cô ngạc nhiên, hỏi: “Sao cậu biết mình nằm viện?”
“Là chị Chi gọi cho mình, nhờ mình đến chăm cậu. Mà nè, cậu bị khùng hả, sao lại tự vẫn?”
Lại nữa, hết chửi bị ngốc đến bị khùng.
Tịch Băng chán nãn, chẳng thèm đoái hoài.
Kỷ San ngồi xuống bên cạnh, khẩn trương lên tiếng: “Nè, cậu có biết mình vừa nghe thấy gì không?”
Cô rầm rì:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-yeu-anh/3326850/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.