Hai vợ chồng ngồi ở dãy ghế trước cửa phòng cấp cứu, Tịch Chi khóc nấc được Châu Chí Lòng dỗ dành liên tục và trấn an, những lời Tịch Băng để lại thực khiến cho người ta đau lòng xót dạ.
“Tịch Băng, em thật ngốc mà... huhu.”
“Chí Long, cô ấy sao rồi?”
Mục Quán Phi hớt hải chạy tới, khi nãy trên đường đến bệnh viện Tịch Chi đã gọi thông báo. Thực sự lúc đó, anh không còn biết gì cả, tức tốc xuống nhà lấy xe mà chạy.
“Bác sĩ vẫn chưa ra nữa.”
Hai bàn tay của anh cuộn tròn, đấm mạnh vào bức tường tự trách.
Tại sao anh lại hèn nhát, không dám đối diện và đấu tranh cho tình yêu, chính tay anh đã thúc đẩy Tịch Băng đến mức tự tử.
Trong người của Mục Quán Phi có rượu, tinh thần lại không được tập trung và đang mất bình tĩnh, vào phòng cấp cứu cũng chỉ gây náo loạn chứ chẳng giúp được gì cho Tịch Băng. Thế nên, anh đành phải đứng bên ngoài chờ đợi kết quả từ đồng nghiệp.
Lúc này, ông Tịch, bà Vân Hoa, Lý Khải và ông bà Lý chạy vào bệnh viện trong đêm khi hay tin.
Tịch Chi nhìn thấy ông Tịch, cô ấy mất kiểm soát chạy đến, vừa khóc vừa chất vấn ông ta: “Ba vừa lòng chưa hả, tại sao ba lại độc ác như vậy?”
“Chi...”
Tịch Chi gào lên, đưa tờ giấy Tịch Băng đã viết để lại cho ông Tịch. Ông ta cầm lấy, đọc từng chữ một.
[ Đến khi mọi người đọc được những dòng chữ này chắc có lẽ Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-yeu-anh/3326848/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.