Bên ngoài Nam Cung Cảnh hung hăng càn quấy, đấm nhau với người khác phun máu hắn còn không sợ, nhưng chỉ cần ở trước mặt Đường Tiểu Nhu thì hắn lại thấy tim đập nhanh, chân run rẩy, mất hết cả khí chất vốn có.
Hai người song song chạy trên đường, Đường Tiểu Nhu đột nhiên gọi hắn:
“Này, tôi đưa cậu về.”
“Chị nói gì?” Nam Cung Cảnh đen mặt.
“Tôi sẽ đưa cậu về.”
“Không được! Em là con trai, em phải đưa chị về chứ?”
Người nào đó bắt đầu giở cái thói sĩ diện ra, khăng khăng một mực muốn đưa Đường Tiểu Nhu về trước, nhưng khi cô lên tiếng nói không muốn thì hắn về một mình đi. Hắn lập tức xìu xuống, để Đường Tiểu Nhu đi cùng mình về khu trọ. Bởi vì gia đình thỉnh thoảng sẽ cắt “lương” của hắn nên hắn phải chịu khó ở trong một căn phòng tầm trung - khá bình thường như các sinh viên khác.
Hai chiếc xe dừng lại ngay trước cổng vào, Đường Tiểu Nhu để ý đến hắn cứ túm áo thì buồn cười:
“Đừng che nữa, tôi thấy cả rồi.”
Nam Cung Cảnh hừm một tiếng:
“Thân thể ngọc ngà này rất quý giá, chỉ có chị mới được xem thôi. Người khác không có cơ hội đó đâu.”
“Phụt…”
Đường Tiểu Nhu suýt chút nữa phá ra cười, cô hắng giọng hai lần, nhẫn nhịn mà nói:
“Được rồi, cậu mang tấm thân trong trắng ngàn vàng đó vào nhà đi, nhớ bôi thuốc cẩn thận.”
Nam Cung Cảnh đậu xe xuống, tháo mũ bảo hiểm ra rồi mới nhe răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-theo-duoi/2777607/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.