Đường Tiểu Nhu để mặc cho hắn ôm, tay vẫn vỗ vuốt nhẹ mái tóc mềm. Tuy rằng đã trải qua vài lần nhuộm, nhưng bình thường Nam Cung Cảnh cũng chịu khó chăm sóc, tóc khá mượt mà. Không biết hắn đã đổ bao nhiêu tiền vào việc dưỡng tóc nữa?
Một người thì đang cố gắng cho đối phương chỗ tựa, một người lại thừa cơ hội ôm ấp mà khóe môi cong cong.
Nam Cung Cảnh buồn vì bản thân, nhưng vừa được Đường Tiểu Nhu ôm thì hắn lập tức có sức sống trở lại.
Hai người đang hiếm khi mới tình cảm một chút, cửa phòng đột nhiên bật mở, bà Đường từ bên trong bước ra. Âm thanh kéo cửa kia làm cả hai sực tỉnh và đều quay sang nhìn bà, sau đó, bà Đường nhìn bọn họ chăm chú rồi chậm rãi đóng cửa lại, không có đi ra ngoài nữa.
Trước khi vào trong, bà còn cười cười nói với Đường Tiểu Nhu:
“Mẹ chưa thấy gì hết. Bye.”
Đường Tiểu Nhu toàn thân hóa đá, cô vội vàng muốn lui về sau, nhưng vòng tay đang siết lấy eo cô vẫn gắt gao bám chặt, làm cô không cách nào di chuyển được. Cô chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai Nam Cung Cảnh:
“Này, cậu buông ra nhanh lên!”
Đã bắt đầu hiểu ra Đường Tiểu Nhu là người ngoài lạnh trong nóng, dễ mềm lòng, Nam Cung Cảnh rũ mi mắt, tay run run giữ chặt áo cô mà không nói chuyện. Cử động nhỏ ấy khiến cô phải đổi giọng nhẹ nhàng hơn:
“Được rồi, tôi phải đi xử lý chút chuyện nữa, chỉ cho cậu ôm thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-theo-duoi/2777565/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.