Tôi hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, trùng hợp nhìn thấy trong mắt anh ta chợt lóe lên một tia tinh quang rồi biến mất, chính tại lúc này eo của tôi bị anh ta ôm lấy.
Dị Tư Ẩn: “Đi thôi.”
Vừa dứt lời tôi bị anh ta nhét vào trong xe. Dung Khuynh cũng theo lên, một cước đạp chân ga, tốc độ xe tăng nhanh rời đi.
Phía sau xe tôi bị Dị Tư Ẩn ôm chặt, một cánh tay khác của anh ta đang đặt ở bụng dưới của tôi, nhẹ nhàng vỗ, giống như đúng chuẩn của một ông bố bình thường chờ mong đứa nhỏ tới.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, hai mắt của anh ta khép hờ, hàng mi đổ một bóng dài. Phút chốc anh ta mở mắt, đôi đồng tử màu đen giống như một cái hồ sâu.
Dị Tư Ẩn: “Em có thể quang minh chính đại nhìn, không cần thiết phải nhìn trộm đâu.”
Tôi: “Tôi không nhìn trộm.”
Dị Tư Ẩn: “Vừa rồi là làm cái gì?”
Loading...
Miệng của tôi mở ra, nhưng sau cùng lại không nói chuyện, xác thực vừa rồi tôi có nhìn anh ta, nhưng không phải là tôi nhìn trộm nha, đó là không nhịn được liền nhìn, nhìn rất tự nhiên mà.
Nghĩ tới đây tôi giật mình, tôi vậy là lại tự nhiên nhìn anh ta!
Dị Tư Ẩn: “Quay về Tinh Thủy Loan, lúc đó hãy nhìn cho thật kỹ.”
Tôi: “Ai muốn nhìn anh chứ?”
Nói xong, tôi giãy khỏi anh ta, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt vừa chuyển, tôi lập tức nhíu mày. Phía sau có một chiếc xe bám theo, mà chiếc xe này vô cùng quen thuộc.
Cẩn thận hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-manh-minh-phu-dung-lam-bay/1737927/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.