Tôi nhắm mắt lại, hôn vào nơi bị thương, tay của anh ta tuy rằng rất lạnh nhưng lộ ra một mùi thơm thoang thoảng, giống như mùi của cỏ xanh. Tôi sợ Tịch Hoa từ trong lửa thoát thân, nên tôi hôn vô cùng vội vàng.
Màu đen dần dần nhạt đi, thương thế so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, chính vào lúc tôi buông ra, một bàn tay to lớn đột nhiên chế trụ eo của tôi, dùng lực đem tôi đẩy lên thân cây.
Tôi ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt thâm trầm, trái tim của tôi đập nhanh, thần sắc trong mắt Dị Tư Ẩn quá...
Tôi: “Chúng ta đi thôi, nơi này không thể ở lâu.”
Tôi thấy môi của anh ta chầm chậm giương lên, tạo thành một độ cong. Vào lúc tôi định đẩy anh ta, anh ta đột nhiên cúi đầu xuống ngậm lấy môi của tôi, tùy ý trong miệng của tôi.
Tôi: “Dị Tư Ẩn...”
Lời nói dư thừa đều bị anh ta chặn lại, đôi tay đó của anh ta dao động trên người tôi, tôi thấy anh ta bị thương, không nghĩ gì nhiều, trực tiếp hôn để giúp anh ta điều trị, nhưng hậu quả này nằm ngoài dự liệu của tôi.
Loading...
Tình thế nguy cấp như vậy mà anh ta còn đối với tôi như thế này.
Không biết qua bao lâu, tôi bị hôn tới nỗi đầu óc choáng váng, thân thể không còn sức lực, tôi yếu ớt dán trên người anh ta, anh ta hoàn toàn khôi phục khí lực, trực tiếp ôm lấy tôi.
Tôi không khỏi nhìn tay anh ta, chỗ bị thương giống như kì tích khôi phục lại trắng nõn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-manh-minh-phu-dung-lam-bay/1737924/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.