Đã có cảm giác rồi thì đứa trẻ sẽ ỷ lại vào mẹ, nơi duy nhất phát ra cảm giác an toàn, mà hiện tại người nhận thấy có thể nương tựa vào nhất nhưng lại muốn làm hại nó.
Nghĩ tới đây, trái tim của tôi không khỏi co rút đau đớn. Từ nhỏ tôi đã thiếu đi tình thân, đau đớn trong đó… Nếu là một đứa trẻ bình thường, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Chính tại lúc này, vai của tôi bị Dị Tư Ẩn nắm lấy, anh ta cúi đầu, tiến gần tới tai của tôi, nhỏ giọng nói.
Dị Tư Ẩn: “Cô là mẹ của đứa nhỏ, bất luận đứa nhỏ như thế nào, người mẹ cũng không ghét bỏ con của mình.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thật lâu không hoàn hồn, lời nói này giống như một đạo sấm sét, bùng nổ trong đầu tôi. Bất kể đứa nhỏ như thế nào, là người hay là quỷ thì tôi cũng là mẹ của nó.
Dị Tư Ẩn: “Không cho phép cô lại tới nơi như thế này nữa, tôi đưa cô về.”
Một bàn tay to ôm lấy vai của tôi, anh ta đưa tôi đi về phía trước. Tôi không nói chuyện, một đường cùng anh ta đi tới đường cái.
Loading...
Không bao lâu, một chiếc xe Lincoln đi tới, cửa xe hạ xuống, tôi nhìn thấy Dung Khuynh.
Dung Khuynh: “Dị thiếu, nơi này không thể ở lâu, Tịch Hoa tạm thời bị khống chế, những đạo sĩ đó đang đối phó với hắn ta.”
Dị Tư Ẩn: “Được.”
Dứt lời, anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, một tay để trên vai của tôi, hơi chút dùng lực tôi liền bị nhét vào trong xe.
Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-manh-minh-phu-dung-lam-bay/1737922/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.