Nghe anh ta nói những lời này, trái tim tôi nhất thời rõ ràng, anh ta tới đây là vì muốn nói chuyện này cho tôi biết. Có lẽ đứa nhỏ trong bụng tôi là nguyên nhân anh ta không thể tới gần tôi. Đối phó với Dị Tư Ẩn đã trầy trật như vậy rồi, bây giờ lại tới một Tịch Hoa, ai có thể chịu nổi a?
Nhưng tôi lại không thể lập tức cự tuyệt anh ta, chỉ có thể gật đầu nói.
Tôi: “Anh hãy nói cho tôi biết.”
Tịch Hoa: “Nha đầu, nếu cô sớm ngoan như vậy thì chuyện gì cũng đã không sảy ra. Tây Thành có một chợ đồ cổ, bên trong có kê huyết ngọc, đối với quỷ thai thương tổn cực kì lớn, cô chỉ cần mua về đeo lên cổ hai mươi tư tiếng.”
Tôi: “Kê huyết ngọc bao nhiêu tiền?”
Tịch Hoa: “Sổ tiết kiệm ngân hàng của cô chỉ cần đánh vào thêm một nét tiền là đủ cho cô mua kê huyết ngọc, nghe cho rõ, trong vòng hai mươi tư tiếng không được tháo xuống.”
Dứt lời, tôi cảm thấy một trận gió thổi qua, trước mắt không còn thân ảnh của anh ta nữa. Nhìn lại bạn học xung quanh, bọn họ đã khôi phục lại bình thường rồi. Lớp trưởng ở bên ngoài bước vào, lớn tiếng tuyên bố.
Loading...
Lớp trưởng: “Cô giáo không khỏe.”
Lớp trưởng là một nam sinh cực kì cứng nhắc, thích thơ ca, nói đến thì cũng là một vẻ nho nhã. Diệt Tuyệt Sư Thái đặc biệt thích sinh viên giống như cậu ta, luôn khen ngợi cậu ta.
Bạn học ngồi trên ghế đều hoan hô reo hò, từ khi lên đại học tới bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-manh-minh-phu-dung-lam-bay/1737917/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.