Âm thanh dồn dập hạ xuống, đát đát đát, tiếng bước chân vang lên, rất nhanh liền biến mất, trong lễ đường chỉ có tôi và Hướng Lăng Khiêm.
Bên ngoài gió rất lớn, tôi gắt gao túm chặt khăn voan trên đầu, ngàn vạn không thể để rơi xuống.
Tay của tôi được một bàn tay to lớn cầm lấy, lôi kéo một lát tôi bị một cánh tay ôm lấy, một tay còn lại thay tôi đè lại khăn đội đầu, âm thanh thanh nhuận vang lên bên tai tôi.
Hướng Lăng Khiêm: “Đừng sợ, anh sẽ luôn giữ chặt em, không sao đâu.”
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh ấy, tôi không dám nói chuyện, gắt gao dán chặt vào anh ấy, hai tay vẫn đang giữ khăn voan. Lời cuối cùng mà Viên nãi nãi nói quá vội vàng, nhưng tôi có thể nghe ra sự lo lắng trong thanh âm của bà.
Nếu như khăn voan đỏ rơi xuống, sẽ có việc không hay sảy ra. Kết quả đó, có thể Viên nãi nãi không có cách nào giải quyết được.
Loading...
Gió càng lúc càng lớn, tôi có thể nghe thấy tiếng đá đập vào cửa sổ, thậm chí có một số còn bay vào trong lễ đường, đập lên người tôi.
Một bàn tay to rất nhanh vuốt ve nơi mà tôi bị đập vào, nhẹ nhàng vỗ về tôi.
Hướng Lăng Khiêm: “Tốt hơn chút nào chưa?”
Tôi gật đầu, gối vào trong ngực anh ấy.
Tôi: “Không đau nữa, học trưởng, tình hình bên ngoài như thế nào?”
Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em còn gọi anh là học trưởng? Em đã mặc lên hôn sa, ở trong lễ đường đã cùng anh bái đường rồi.”
Tôi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-manh-minh-phu-dung-lam-bay/1737904/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.