Mấy tháng sau, cuộc sống mỗi ngày coi như hài hòa, chỉ có điều trong khoảng thời gian này có một số chuyện rắc rối xảy ra.
Nguyên nhân rất đơn giản chính là vì Lý Hữu đề nghị với Thiệu Ly nên nghỉ ngơi ở nhà một khoảng thời gian, chờ mấy tháng nữa, thân thể khôi phục lại đến tiệm làm việc cũng không muộn.
Thiệu Ly không thèm để ý, nói: “Không sao. Em cũng không làm việc gì nặng, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Lý Hữu: “Anh chỉ sợ có gì ngoài ý muốn thôi.”
Thiệu Ly: “Cái gì ngoài ý muốn? Đừng nghĩ lung tung nữa. Có rảnh thì gãi lưng dùm em đi, ngứa quá.” Cậu đúng là người có tài nói lảng sang chuyện khác.
Lý Hữu cũng không nhiều lời, vội gãi lưng cho cậu.
Thiệu Ly nghĩ đến chuyện Lý Hữu vừa nói một chút, xong lại bỏ từ tai này sang tai khác.
Kết quả, ngày hôm sau tới tiệm thì Trần Trạch lại nói với cậu: “Gần đây cậu ở nhà nghỉ ngơi đi Ly Ly, trong tiệm có tớ với A Khải trông coi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thiệu Ly nói: “Đừng mà, đừng bắt tớ phải nằm ở nhà cả ngày mà. Cậu muốn bức tớ phải trả thù xã hội, trả thù loài người sao?”
Trần Trạch lắc đầu, cương quyết nói “Lần này cậu phải nghe lời tớ.”
Anh nói rất quả quyết, không còn gì có thể bàn cãi khiến Thiệu Ly rất sửng sốt.
Cuối cùng, Trần Trạch đem một tờ hóa đơn đưa cho cậu, nói rõ ngọn ngành: “Đây là một đơn hàng lớn mà tiệm chúng ta mới vừa ký, có đơn hàng này thì mười năm sau chúng ta không cần làm việc vất vả nữa, cậu có hiểu được không?”
Thiệu Ly cầm lấy hợp đồng, lướt nhanh qua, lập tức nổi bão.
Cậu cắn răng, gằn thành câu: “Bảy mươi năm, anh ta muốn mua quyền sở hữu luôn hả!”
Trần Trạch nhanh chóng đáp lại: “Cậu muốn nghĩ như vậy cũng đựơc.”
Anh đã tuyên bố rõ sẽ không cho Thiệu Ly phá hủy hợp đồng làm ăn này, cũng rất quyết đoán mà đuổi cậu đi. Thiệu Ly đương nhiên cũng sẽ không ngốc đến nỗi lãng phí thời gian cùng Trần Trạch, cậu biết rõ mấu chốt vấn đề nằm ở người nào.
Buổi tối Lý Hữu về đến nhà, vừa định nói “Anh đã về” thì Thiệu Ly đã nói trước: “Chiếc xe kia của anh mà phải bảo trì bảy mươi năm, anh định lưu lại cho cháu trai làm kỷ niệm phải không?”
Lý Hữu nghe xong phản ứng lại, nói: “Trần Trạch đã nói với em rồi à.”
Thiệu Ly: “Nói mau.”
Lý Hữu: “Ừ, là ý của anh.”
Hắn không thèm che giấu chút nào, thẳng thắn mà gọn gàng, so với Thiệu Ly còn rõ ràng hơn. Quả thật là người dám nói dám làm.
Thiệu Ly ngược lại bị chặn họng không biết nói gì.
Cậu nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh cố ý đúng không?”
Lý Hữu cũng thành thật đáp: “Em cần nghỉ ngơi.”
Thiệu Ly vẫn là không cam lòng, nói: “Bây giờ còn sớm, anh gấp cái gì?”
Lý Hữu tỏ rõ lập trường không chịu nhượng bộ nói: “Lần này là mang thai tới hai đứa con, em đã rất vất vả rồi, anh chỉ hy vọng cả ba đều có thể mạnh khỏe.”
Thiệu Ly tức giận không chịu được liền đến phòng sách chơi máy tính. Chơi đến quá nửa đêm cũng không chịu ngủ.
Kết quả ngày hôm sau, nguyên cả cái bàn với dàn máy tính cấu hình cực mạnh mà cậu mất rất nhiều tiền mới sắm được đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết, ngay cả con chuột với lót chuột cũng chẳng thấy đâu.
Kia là dàn máy tính cực xịn chuyên dùng để chơi Word of Warcraft đó.
Trong nhà vô duyên vô cớ đã mất đồ lại còn là ngay trước mặt một người lớn sờ sờ như cậu, Thiệu Ly có ngu đến cỡ nào cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Cậu cực kỳ tức giận mà quyết đoán gọi điện cho Lý Hữu.
Cậu cũng không tin Lý Hữu ngay cả máy tính của cậu cũng dám động. Nói chuyện gì cũng được nhưng đừng có nói chuyện máy tính với cậu.
Kết quả Lý Hữu đúng là nói: “Cái kia anh đã vứt rồi, anh có hỏi bác sĩ rồi, mấy tháng này em không được sử dụng máy tính.”
Thiệu Ly tức giận đến run rẩy, cậu nói: “Tôi sẽ đến tiệm net để chơi!”
Lý Hữu bình thản nói: “Chứng minh thư của em ở trong tay anh rồi, em đừng hòng mà ra tiệm net chơi tiếp.”
Thiệu Ly trực tiếp cúp điện thoại. Năm đó Lý đại thiếu trực tiếp rõ ràng cúp điện thoại của cậu còn lần này thì ngược lại. Cậu thật sự bị chọc tức đến sắp bùng nổ rồi.
Buổi tối Lý Hữu trở về, hai người vẫn còn chiến tranh lạnh. Chủ yếu là Thiệu Ly khó chịu thôi.
Kết quả ngay cả Thiệu Hiểu Tây cũng cảm giác được Thiệu Ly đang tức giận, bé tò mò hỏi Lý Hữu: “Bố lại chọc ba tức giận à?”
Lý Hữu chỉ đành đáp: “Ừ.”
Thiệu Hiểu Tây tiếp tục hỏi: “Lại là vì cái gì?”
Lý Hữu: “Bố đã ném máy tính của ba.”
Thiệu Hiểu Tây: “À. Đây quả thật là chuyện nghiêm trọng rồi, Ly Ly luôn luôn mê mẩn nó, đến cả con cũng không dám động vào.” Bé nhún nhún bả vai nhỏ, tỏ vẻ không giúp được gì cho Lý Hữu, thật sự bất lực.
Sắc mặt của Lý Hữu lại càng âm u.
Đối một thiếu niên nghiện game mà nói, nếu bạn đánh mất máy tính của cậu ta, khiến cậu ta không chơi game được so với chuyện không cho cậu ta ăn cơm còn đau khổ hơn gấp trăm lần, Lý Hữu đến bây giờ mới xem như là mở rộng tầm mắt.
Chiến tranh lạnh như vậy khoảng ba ngày thì Lý Mạnh Sơn ghé qua thăm Thiệu Hiểu Tây cùng hai đứa cháu còn chưa chào đời.
Lúc đang ăn cơm, Lý Mạnh Sơn đột nhiên nói: “Các con ở chỗ này, đi lại rất thuận tiện, chỉ có điều người dân quanh đây lại hơi phức tạp.”
Thiệu Ly đối với người lớn tuổi vẫn rất lễ phép, cậu nói: “Ông sẽ không đem nhà con so sánh với nhà của ông chứ? Thôi đi ạ, nghĩ thôi cũng thấy kỳ.”
Lý Mạnh Sơn thê lương nói: “Cái gì gọi là nhà của ta? Nhà của ta không phải nhà của các cháu à? Không phải nhà của ba chắt ta sao? Ta đương nhiên hy vọng các cháu có thể dọn về ở chung với ta. Tuy nhiên, ta cũng biết, các cháu còn trẻ hay theo đuổi cái gì mà cá tính, cái gì mà tự do, không thích bị người ta quản giáo, chê ta ở bên cạnh sẽ vướng bận, sẽ quản lý các cháu cái này cái kia.”
Thiệu Ly vội an ủi: “Ha ha, sao ông lại nói vậy chứ? Đến nếm thử tay nghề của cháu trai ông một chút này, không tồi đúng không ạ.”
Pha trò trước mặt Lý Mạnh Sơn cũng vì cậu muốn giữ thể diện cho Lý Hữu.
Lý Hữu biết nắm bắt trọng điểm lập tức gắp cho Lý Mạnh Sơn một đũa đậu hủ cá rồi nói: “Ông nội nếm thử chút đi.”
Cả nhà Lý gia ăn cơm thì từ trước đến giờ đều do Lý Mạnh Sơn ngồi ở chủ vị, người một nhà thì ngồi cách nhau cả một thước nên không ai có cách nào gắp đồ ăn cho người khác, mà đương nhiên họ cũng không có thói quen này.
Mà mấy năm nay, bởi vì chuyện của Lý Chiêu Viễn và mẹ hắn, Lý Hữu cũng không thường xuyên về nhà, Lý Mạnh Sơn tuy rằng yêu thương cháu trai, nhưng vẫn rất cẩn thận, quy củ, sao có thể giống như bây giờ, mấy người vây quanh một cái bàn nhỏ tùy ý nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ gắp cho nhau mấy món ăn, đưa mấy thứ linh tinh được.
Có điều như vậy thật ra lại có hương vị của gia đình.
Lý Mạnh Sơn gắp miếng đậu hủ cá lên ăn rồi nói: “Ừ, nếm thử chút vậy.”
Ông đã già, làn da cũng có nhiều nếp nhăn, thời gian đã để lại dấu ấn trên người ông. Dù là chủ của Lý gia nên ông được chăm sóc hết sức chu đáo nhưng con người mà, mãi mãi không thắng nổi thời gian.
Thiệu Ly nhìn ông ăn thật chậm, cẩn thận nhai từng chút, từng chút một, nhịn không được lại gắp cho ông thêm một đũa đậu hủ cá, cười nói: “Ha hả, còn rất nhiều như vậy mà, ông đừng xem nó như là bảo bối mà ăn chậm vậy chứ.”
Lý Mạnh Sơn: “Nói bừa, là do ta lớn tuổi rồi.”
Thiệu Ly nói: “Con chỉ nói giỡn với ông thôi mà.”
Lý Mạnh Sơn chỉ biết lắc đầu, cười nói: “Thằng nhóc này.”
Thiệu Hiểu Tây ngồi bên nghe cười khúc khích.
Cơm nước xong, Thiệu Hiểu Tây cầm bàn cờ ra chơi cờ vua với Lý Mạnh Sơn. Đối mặt đứa cháu đời thứ tư của Lý gia, Lý Mạnh Sơn quả thực có thể gọi là có yêu cầu gì cũng đáp ứng, ông chơi đến không biết chán là gì, thậm chí đã hơn mười một giờ ông cũng không có ý rời đi, Thiệu Ly đành phải mời ông ở lại.
Thật ra cậu cũng chỉ là khách sáo một câu, kết quả Lý Mạnh Sơn cực kỳ không khách sáo mà gật đầu, nói: “Cũng được” rồi đương nhiên ở lại.
Lúc sắp xếp lại phòng ở, Thiệu Ly còn đang suy nghĩ rốt cuộc ông cụ có ý đồ gì đây?
Mà Lý Mạnh Sơn đương nhiên là có ý đồ.
Ngày hôm sau là thứ bảy, lúc ăn điểm tâm, Lý Mạnh Sơn nhìn Lý Hữu nói: “Lần trước các cháu đáp ứng chuyện của ta đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Thiệu Ly nghe xong cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã đáp ứng gì với Lý Mạnh Sơn, kết quả là chả nhớ gì hết.
Lý Mạnh Sơn đã nhắc lại: “Cháu đã hứa nếu có thêm đứa nhỏ sẽ trở về, đã bao lâu rồi nhỉ? Hơn bốn tháng rồi còn tính kéo dài đến bao giờ?”
Lý Hữu đành nói: “Dạ, con biết rồi.”
Thiệu Ly nghe xong liền cảm thấy xấu hổ. Cậu quay đầu nhìn Thiệu Hiểu Tây, còn bé thì thật vô tội mà nhìn lại cậu, như là đang nói: Ly Ly, ba đừng nhìn con. Con cũng mới biết sáng nay thôi.
Thiệu Ly cảm thấy muốn mắng người rồi.
Sau đó, Lý Hữu lại đột nhiên nói: “Về nhà cũng không phải không thể, bất quá cháu vẫn mong càng ít người biết càng tốt.”
Hắn có chút lo lắng, Lý gia tuy rằng canh gác nghiêm ngặt, nhưng mấy ngày họp mặt gia đình, mấy vị chú bác, trưởng bối hay mấy nhà Lý Thịnh, Lý Trình vẫn sẽ về nhà tụ họp thôi.
Lý Mạnh Sơn dứt khoát nói: “Điều này là đương nhiên.”
Thiệu Ly không có lý do gì đề phản đối, cậu hiện tại không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa, cùng lắm chỉ thêm mấy tháng. Cậu cũng nghĩ đến chuyện quay về thành phố Z, lần trước cậu cũng sinh Thiệu Hiểu Tây ở đó. Cậu đối với quê nhà của mình theo bản năng vẫn có chút lưu luyến cùng ỷ lại, nơi đó dù sao cũng là cội nguồn của cậu.
Có điều bây giờ cậu còn đang chiến tranh lạnh với Lý Hữu, cậu cũng không muốn cùng Lý Hữu nói chuyện, như thế thì có vẻ cậu quá dễ dãi rồi.
Đúng là một người cứng đầu.
Buổi chiều cùng ngày, bọn họ dọn nhà chuyển sang nhà chính của Lý gia, Lý Hữu và Thiệu Ly ở tầng cao nhất – lầu ba, còn lão gia tử mang theo cháu đời thứ tư là Thiệu Hiểu Tây ở lầu hai.
Điều này thực phù hợp với ước nguyện của lão gia tử một lòng muốn hưởng thụ niềm vui sum vầy cùng con cháu.
Lý Mạnh Sơn cao hứng còn Thiệu Ly thì mất hứng. Cậu còn đang chiến tranh lạnh với Lý Hữu mà .
Buổi tối Lý Hữu tăng ca đến tận khuya, Thiệu Ly đã nằm trên giường dang hai tay hai chân, ngủ đến nước miếng chảy ròng, ngay cả Lý Hữu di chuyển tay chân mình, cậu cũng không có phản ứng.
Kết quả, Lý Hữu tắm rửa xong, ngủ không đến một tiếng, mới vừa có cảm giác đi vào giấc ngủ, đã bị người ta huých cho tỉnh.
Thiệu Ly nói: ” Ừ.” Mặc dù cậu vẫn còn nhắm mắt lại, ngủ đến mơ mơ màng màng, không phải đã tỉnh hẳn, nhưng dục vọng ăn uống lại chiến thắng tất cả.
Lý Hữu không có biện pháp gì, đành phải hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
Thiệu Ly nói: “Mì đi.”
Lý Hữu day day huyệt Thái Dương, thực buồn rầu, đi xuống lầu nấu mì.
Mì chín còn bỏ thêm trứng với chân giò hun khói cùng rau dưa rồi mới bưng lên, Thiệu Ly ngửi thấy mùi thơm thì y hệt mấy chú chó ngửi thấy xương, lập tức tỉnh dậy.
Chỉ có điều cậu đã tỉnh nhưng cũng không chịu động đậy.
Lý Hữu sờ cổ cậu, nói: “Ngồi dậy, không phải em vừa bảo đói bụng à?”
Thiệu Ly than: “Mệt.”
Lý Hữu vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Không đói bụng nữa sao?”
Thiệu Ly: “Đói.”
Lý Hữu: “Vậy tại sao còn không chịu động đậy.”
Thiệu Ly chơi xấu chỉ vào bụng mình, nói: “Tụi nó đói. Em lại mệt, còn buồn ngủ nữa.”
Lý Hữu thở dài ở trong lòng, chấp nhận số mệnh, chọn ít mỳ gắp lên, đưa đến miệng cậu, nói: “Ăn xong chúng ta qua phòng bên cạnh ngủ.”
Hắn vẫn có chút bệnh sạch sẽ quá mức, chuyện ăn uống ở trên giường là loại chuyện hắn không thể nào chấp nhận. Nhưng mà hiện tại lại vô cùng không có nguyên tắc, tự mình đút một người khác nằm trên giường ăn cơm. Mà người đó lại là người có thể ăn, có thể ngủ, có thể chạy nhảy, một người tay chân linh hoạt khỏe mạnh.
Chờ Thiệu Ly ăn hết tô mì, Lý Hữu vòng tay qua đầu gối cậu, bế cậu qua phòng kế bên.
Thay đổi giường mới, Thiệu Ly có chút không quen, cậu ở trên giường lăn qua lộn lại gây rối một hồi, lần thứ hai huých cánh tay Lý Hữu, nói: “Ăn no quá ngủ không được.”
Lý Hữu nhìn cậu, hắn nghĩ từ lần trước ném mất máy tính của cậu, Thiệu Ly đã quyết định chiến tranh lạnh với hắn, hiện tại xem ra là tìm được phương pháp mới để “hành” hắn rồi.
Hắn nói: “Vậy em đứng lên đi lại một chút đi.”
Thiệu Ly: “Không muốn.”
Lý Hữu: “Muốn anh bế em đi không?”
Thiệu Ly: “Vậy thì còn nói làm gì?”
Lý Hữu: “Vậy em nói phải làm sao bây giờ?”
Thiệu Ly: ” Ừm… Anh kể chuyện xưa cho em đi, cũng coi như là ru ngủ vậy.”
Lý Hữu: “…”
Thiệu Ly: “Không muốn à?”
Lý Hữu: “… Em muốn nghe cái gì?
Thiệu Ly: “Gì cũng được.”
Lý Hữu: “Anh không biết kể chuyện xưa.”
Thiệu Ly trừng hắn, nói: “Vậy kể truyền thuyết dân gian đi.”
Cậu nói muốn nghe truyền thuyết, Lý Hữu liền suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu kể.
Thật ra cũng chỉ là một câu chuyện yêu đương vụng trộm của đại tiểu thư cùng một vị sư phụ thôi, cũng không có gì đặc biệt, đàn ông thì làm gì có thể nghĩ ra mấy câu chuyện thần tiên được?
Nhưng Thiệu Ly lại càng nghe càng hưng phấn, Lý Hữu vừa kể xong , cậu đã giục hắn: “Còn có chuyện khác không?”
Cậu đã không buồn ngủ mà lại có tinh thần như vậy nhưng ngược lại Lý Hữu mệt mỏi cả ngày, lại tăng ca đến đêm khuya, đã không còn chịu nổi.
Nhưng mà không kể thì không được, nếu không hầu hạ Thiệu Ly cho thoải mái, thì hai con của hắn trong bụng Thiệu Ly làm sao có thể nghỉ ngơi cho đàng hoàng?
Vì thế ngày hôm sau, Lý Hữu hiếm khi vừa ngáp vừa rời giường, Thiệu Ly còn đang dang chân dang tay, vừa ngủ vừa chảy nước miếng.
Lý Mạnh Sơn sáng sớm đã thức dậy tản bộ uống trà, thấy Lý Hữu bày ra vẻ mặt ngủ không đủ giấc liền nói: “Hiện tại nó không phải mang thai một mà là hai đứa, cháu nên để cho nó nghỉ ngơi mới đúng chứ.”
Lý Hữu: “…”
Lý Mạnh Sơn không nghe Lý Hữu trả lời, không vui hỏi lại: “Nghe rõ không?”
Lý Hữu uể oải nói: “Cháu biết rồi.”
Hắn xoa xoa mi tâm, nghĩ thầm rằng những ngày như thế này chắc cũng chẳng thế là xong đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]