Chương trước
Chương sau
Anh không phải là anh, vậy là cái gì?

Lời này Thiệu Ly nghe không hiểu.

Quả thật, cậu không thể nào nhìn rõ nút thắt trong chuyện này của Lý gia. Từ trước tới giờ, Lý Hữu chưa từng đề cập qua với cậu, đặc biệt là đoạn chuyện cũ của hắn và Tô Viện.

Mưa, càng lúc càng lớn.

Lý Ngũ cũng lên tiếng khuyên hắn: “Thiếu gia, về thôi.”

Lý Hữu không nói lời nào, cũng không buồn động đậy.

Tô Viện dùng tư thế gà mẹ che chở gà con, gắt gao ôm Lý Trình, tầm mắt của cô dừng ở trên người Thiệu Ly, nhưng lại nói với Lý Hữu: “A Hữu, nghe lời chú Ngũ đi.”

Mà Lý Trình đang nằm trong ngực cô cũng nhìn về phía Thiệu Ly, trông rất đáng thương, lạnh đến cả người run rẩy giống một con gà con bị đông lạnh.

Thiệu Ly đành nói: “Có việc gì chờ anh bình tĩnh rồi nói sau, em về trước đây.”

Sau đó, cậu nhảy bừa lên một chiếc xe.

Cậu đi về phía một chỗ trống gần cửa sổ ở hàng ghế thứ ba. Nhưng cậu vẫn không đành lòng, đưa dù ra ngoài cửa sổ cho Lý Hữu nói: “Cầm rồi trở về đi.”

Lý Hữu không nhận dù của cậu, hắn xoay người đi về cửa xe bên kia.

Nhưng chưa kịp bước lên xe , đã bị Lý Ngũ cản lại.

Lý Ngũ nói: “Lão thái gia đến rồi, đang đứng ở phía trước.”

Lý Hữu gắt lên: “Tránh ra.”

Lý Ngũ kiên trì nói “Thật sự là lão thái gia.”

Lý Hữu nhìn ông ấy, không hề có ý nhượng bộ.

Lý Ngũ đành phải nói: “Thiếu gia, tôi không lừa cậu.”

Bọn họ cứ đứng đó giằng co, cuối cùng thật sự là Lý Mạnh Sơn xuất hiện, được Lý Tĩnh đỡ một bên, từ từ đi tới, nói lớn: “A Hữu, là ta.”

Lúc này, cửa xe bus môn “Críttt” một cái rồi đóng lại, xe phun ra một luồng khói rồi từ từ lăn bánh.

Lúc Lý Hữu quay đầu nhìn lại lần nữa, xe đã đi xa ít nhất khoảng năm, sáu thước.

Lý Mạnh Sơn đứng đối diện hắn, nói: “Tất cả đều về nhà cho ta.”

Lý Tĩnh vỗ vai Lý Hữu, đau lòng nói: “Về đi thôi, A Hữu. Em xem lại mình đi, hiện tại đã trở thành cái gì rồi?”

Lý Hữu vẫn ngẩn người nhìn theo hướng xe bus đang xa dần. Không quá vài giây, hắn xoay người đi về phía Quốc Tế Viễn Đô.

Hắn đi không đến mười bước, đã bị bảo tiêu chặn lại.

Lý Mạnh Sơn quát lên: “A Hữu, đứng lại! Bây giờ, ngay cả lời ta nói cháu cũng không nghe phải không?”

Lý Tĩnh gấp đến độ dậm chân, vội nói: “A Hữu, em muốn chọc giận ông nội à?”

Lý Hữu vẫn cứ đứng dưới mưa, khoảng chừng nửa phút sau, mới nhắm mắt lại thở ra một hơi, nói: “Được, cháu trở về.”

Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.

Gió vẫn tiếp tục gào thét.

Về đến nhà, Lý Tĩnh nhìn Lý Mạnh Sơn, thận trọng nói: “Hay là để cho bọn họ về phòng tắm nước ấm trước đã, đều ướt lướt thướt cả, để con nhờ thím Vương nấu dùm mấy chén canh gừng.”

Lý Mạnh Sơn ngồi trên ghế thái sư đặt trong phòng khách kia, khoát tay, nói: “Không vội.”

Tầm mắt của ông dừng ở trên người Lý Hữu trong một lát rồi lại chuyển qua Tô Viện. Cuối cùng, lại nhìn Lý Ngũ nói: “Thế nào mà chú cũng có mặt góp vui trong vụ lộn xộn của bọn chúng vậy?”

Lý Ngũ ngập ngừng: “Lão thái gia, tôi…”

Tô Viện nhanh miệng trả lời thay: “Ba, chú Ngũ cũng vì…”

Lý Mạnh Sơn liếc cô một cái: “Không có hỏi cô.” Lại tiếp tục nói với Lý Ngũ: “Tôi hỏi chú đó.”

Lý Ngũ vẻ mặt tự trách, nói: “Là do tôi hồ đồ.”

Vẻ mặt hối hận này của chú cũng đã in hằn dấu vết của thời gian của những người có tuổi. Chú làm việc ở Lý gia đã lâu, đi theo bên người Lý Mạnh Sơn cũng đã hơn năm mươi năm, nên chú hiểu rất rõ tính tình của Lý Mạnh Sơn: Nếu chuyện thuộc bổn phận của mình thì có thể quản, còn chuyện không liên quan thì tuyệt đối không thể nhúng tay vào. Người Lý gia làm việc, từ trước đến nay đều phân biệt rõ ràng.

Lý Mạnh Sơn nhìn chú một lúc rồi từ tốn nói: “Không phải chú hồ đồ, là do chú còn nghĩ đến thân tình. Mẹ của Lý Trình là cháu gái của chú, chú không bỏ mặc được, ta hiểu mà,”

Ông không bao giờ gọi thẳng tên Tô Viện, mà chỉ gọi là mẹ của Lý Trình, bình thường ông cũng gọi mẹ của Lý Thịnh – Trần Tố Văn như vậy.

Tô Viện cúi đầu, cắn chặt răng.

Lý Mạnh Sơn lại chỉ vào Tô Viện, nói với Lý Ngũ: “Chú hãy nhìn kỹ đi, cô ta thật không giống người nhà của chú chút nào, tham vọng quá lớn, không hề đơn giản.”

Lý Tĩnh nghe xong, mặt cũng biến sắc mà nói lớn “Ông nội.”

Lúc này, thím Vương đã bưng canh gừng qua.

Lý Mạnh Sơn thực tùy ý mà phất tay, nói: “Đều uống trước đi.”

Thím Vương nhanh tay đưa cho mỗi người một chén. Lúc đưa cho Lý Hữu, thím có chút hoảng sợ, hỏi: “Đây là làm sao vậy? Như thế nào ngay cả râu cũng chưa cạo?” Lý Hữu là do thím chăm nom từ nhỏ đến lớn, gần giống như là con ruột của thím, nên thím rất quan tâm đến hắn.

Lý Hữu chỉ nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì đâu.”

Lý Mạnh Sơn hừ nhẹ, bảo: “Nó không có việc gì, không cần phải để ý đến nó, trước hết dẫn Lý Trình đi lên lầu đi.”

Thím Vương vẫn có chút đau lòng nhìn Lý Hữu, sau đó mới dắt Lý Trình lên lầu.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Viện, Lý Hữu, Lý Tĩnh, Lý Ngũ và Lý Mạnh Sơn.

Lý Mạnh Sơn chậm rãi hỏi: “Cái tẩu đâu?”

Lý Ngũ nhanh chóng lại chổ cái tủ, lấy tẩu ra, bỏ thuốc vào, đốt lửa rồi mới đưa cho ông.

Lý Mạnh Sơn hút hai cái, lại uống ngụm trà, dường như cảm thán nói: “Haiz… mới chớp mắt đã nhiều năm như thế, còn ta cũng đã già.”

Lý Tĩnh vội hỏi: “Ông nội?”

Lý Mạnh Sơn nhìn cô cười, lại nhìn Tô Viện, nói: “Cô không phải là nghĩ ta già rồi, người cũng bắt đầu hồ đồ rồi chứ, Tô Viện?”

Tô Viện sợ hãi đáp: “Con không dám.”

Lý Mạnh Sơn vẫn cười, nói tiếp: “Dĩ nhiên là cô dám. Như thế nào lại không dám chứ? Cô rất thông minh, lá gan cũng lớn, còn rất khôn khéo, tham vọng cũng lớn, không giống chú của cô năm đó cứu lão già như ta khỏi nơi chết chóc, bây giờ vẫn chỉ theo bên cạnh ta trước sau hầu hạ, không có tiền đồ.”

Lý Ngũ vội nói: “Lão thái gia…”

Lý Mạnh Sơn nhìn chú gật đầu, tỏ vẻ cái gì cũng không cần nói, cứ để ông nói tiếp: “Chú Ngũ đối với Lý gia có đại ân, đối với ta lại càng có ơn, ta tất nhiên sẽ nể mặt chú ấy. A Hữu cũng phải như vậy.” Rồi ông quay qua nói với Lý Hữu: “Cháu nhớ cho kỹ, chú Ngũ là bậc cha chú, cháu phải biết hiếu kính chú ấy. Cho dù sau này, ta có đi rồi, cháu cũng phải như vậy.”

Lý Hữu tỏ ý đã hiểu, nói: “Cháu biết rồi.”

Lý Mạnh Sơn còn nói tiếp: “Về phần Tô Viện và Lý Trình, nể mặt chú Ngũ, ta cũng không muốn làm khó hai mẹ con cô. Lý Trình nếu thật sự có bản lĩnh, ta sẽ cho nó vào làm việc ở công ty, có điều đó là chuyện sau này, có lẽ ta không thể nhìn thấy được nữa.”

Lỹ Tĩnh nghe xong nóng nảy nói: “Ông nội! Ông đang nói cái gì vậy? Đang yên đang lành sao tự dưng lại nói đến chuyện đó?”

Lý Ngũ cũng vội nói: “Lão thái gia, việc hôm nay cũng là lỗi của tôi.”

Lý Mạnh Sơn giơ tay lên, ngăn chặn mọi người nói tiếp, rồi nhìn Tô Viện, đôi mắt như phủ một lớp gì đó trong suốt nhưng rất lạnh lẽo, nói: “Có một số chuyện, hôm nay ta muốn nói rõ ràng. Ta tuy rằng đã già, nhưng còn chưa có hồ đồ. Chuyện năm đó, không có chuyện nào rõ ràng, nhưng cái gì cần nhớ thì ta vẫn nhớ kỹ. Chuyện giữa Tô Viện cô, Chiêu Viễn và A Hữu, ta thân là chủ gia đình, dĩ nhiên không thể nào không biết gì hết. Cô cùng Chiêu Viễn lúc trước có chuyện gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết, kể cả chuyện về sau cô có thể lựa ở bên A Hữu.” Đột nhiên, ngữ khí của ông lại thay đổi: “Nhưng mà cô lại không làm vậy. Đã là quả do chính mình chọn, tự bản thân mình phải nuốt. Khổ cũng được mà ngọt cũng tốt, là do bản thân cô lựa, không thể nào trách người khác.”

Ánh mắt Tô Viện chợt lóe lên, cô nói: “Con không hề trách ai.”

Lý Mạnh Sơn tiếp lời “Biết vậy là tốt nhất. Về phần lúc cô ở Đức, đã đến bệnh viện cho Lý Trình làm xét nghiệm DNA để xác nhận người thân, con bé Tĩnh đã nói với tôi. Nhân tiện, hôm nay vừa lúc có mặt mọi người, chúng ta cùng nói luôn một thể.”

Tô Viện nắm chặt mười ngón tay.

Lý Tĩnh dùng ánh mắt cổ vũ cô, rồi nhìn Lý Mạnh Sơn nói: “Ông nội, trong chuyện này, Trình Trình là vô tội. Chuyện từ trước đến giờ không hề liên quan đến nó.”



Like Loading…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.