Đột nhiên thay đổi chỗ ở, Lý Duy rất không quen. Nó sinh ra trong sung sướng, từ bé đã ở nhà lớn có sân vườn thật rộng, như Thiệu Phỉ từng nói, trong nhà có phòng nhạc, trong vườn có hoa hồng ngoại nhập, mỗi khi mở cửa, hương hoa tràn vào phòng, dễ ngửi vô cùng. Sau lưng nó luôn luôn có bảo mẫu theo hầu hạ 24/24, đồ chơi các loại, còn có người bị nó bắt nạt vẫn phải nịnh nó. Nó muốn Transformers, một giây sau sẽ có người nâng đến trước mặt. Nó muốn ánh trăng, Lý Chiêu Vinh không nói hai lời sẽ mang tiền ra dỗ dành.
Nó chưa từng bao giờ giống như Thiệu Hiểu Tây sống cuộc sống “nghèo khổ” loại này.
Không nhà to, không xe, không bảo mẫu, phòng ở còn nhỏ hơn phòng cho con Cầu Cầu của nó. Cầu Cầu chính là con chó giống Husky Tây Ban Nha nó nuôi.
Thế nên nó khóc lóc, làm ầm ĩ lên, nó giẫy giụa đạp loạn hai chân, không chịu ăn ngủ, chỉ la hét đòi về nhà.
Nó không hẳn là nhớ nhung người nhà, chỉ là muốn về nhà, tiếp tục cuộc sống như trước đây.
Thiệu Ly bị nó làm phiền hai ngày, chịu không nổi. Cậu thật muốn đập cho thằng lỏi con này một trận.
Cậu nhìn Thiệu Hiểu Tây, Thiệu Hiểu Tây cũng nhướng mày lên nhìn cậu, cùng bộ dạng bị làm phiền.
Đại khái là cô bé chưa từng gặp ai thích khóc như thế bao giờ.
Buổi tối, Lý Hữu tới. Lý Duy thấy Lý Hữu, quả thực như gặp được cứu tinh. Nó đứng phắt dậy từ ghế salon, chạy nào tới, ôm lấy chân Lý Hữu không buông.
Nó nói: “Kim đến đón con à? Con phải về nhà, không muốn ở chỗ này. Chú dẫn con về được không?”
Lý Hữu nói: “Lý Duy, đứng thẳng lên.”
Giọng điệu của hắn không phải là đặc biệt nghiêm khắc nhưng Lý Duy rất nghe lời đứng thẳng dậy.
Lý Hữu đặt nó lên cạnh ghế sô pha, hỏi Thiệu Ly: “Tại sao Lý Duy lại ở đây?”
Trước mặt Lý Duy, Thiệu Ly không thể nói đến chuyện sửa hộ khẩu, đành trả lời cho có lệ: “Chị gái tôi gần đây bận rộn, không chăm sóc cho nó được nên tạm thời để nó ở đây vài ngày.”
Lý Hữu lặng yên trong chốc lát, nói: “Vậy tối nay đừng nấu cơm. Chúng ta ra ngoài ăn.”
Thiệu Ly không quay đầu lại, nói: “Khỏi. Tôi không muốn ngày mai lên trang đầu. Hơn nữa đã mua nhiều đồ rồi, không ăn thì lãng phí lắm.”
Lý Hữu nhíu nhíu lông mày, không nói gì.
Thiệu Ly vào phòng bếp, gọt cà rốt, rửa súp lơ, định làm cà rốt trứng tráng và súp lơ xào nấm, gà xé phay trộn ớt và cá hồi tẩm dấm đường rán.
Lý Hữu theo vào, đứng phía sau cậu, hỏi: “Mấy hôm nay tôi không ở đây, trong nhà có ổn không?”
Hắn nói rất thuận miệng, Thiệu Ly cũng thuận miệng đáp: “Rất ổn. Có gì không ổn được cơ chứ?”
Bọn họ không hề chú ý mình đã có thói quen coi người kia là người “trong nhà”.
Lý Hữu nhìn cậu lấy cái này, cầm cái kia, từ đầu chí cuối không có ý hỗ trợ.
Thiệu Ly quẳng cho hắn hai nhánh tỏi: “Đừng có đứng không. Bóc giúp tôi cái này đi.”
Lý Hữu theo phản xạ, nhíu nhíu mày, hỏi: “Có cần nhiều đến mức này không?”
Thiệu Ly đáp: “Anh cứ bóc đi. Hôm nay không dùng hết thì mai dùng.”
Lý Hữu khóe miệng giật giật, không nói nên lời.
Bọn họ một người bóc tỏi, một người nhặt rau, thoạt nhìn rất có dáng vẻ chung sống thân mật.
Lý Hữu đứng bóc tỏi một lúc, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Em đang giận à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]