Khải!
Khải Nhạc!
Là ai? Ai đang ghé vào lỗ tai khẽ gọi cậu?
Khải Nhạc!
Âm thanh rất quen thuộc, là Bội sao?
Không! Không phải Bội! Bội không gọi cậu là Khải Nhạc, vậy người kia là ai chứ? Trong đầu hỗn độn một mảng, không cách nào nghĩ ra được!
"Khải Nhạc! Cậu tỉnh chưa?"
Tiếng gọi bên tai mang theo sắc thái vui sướng, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chân thật.
Mở đôi mắt nặng ngàn cân có một chút sưng ra, ngọn đèn ở trước mắt mông lung mờ ảo mà lắc lư, cảnh tượng trước mắt giống như đều bịt kín một tầng hơi nước ướt át, đau rát! Tại sao mắt lại đau nhức như thế? Không mở ra được... Lại một lần nữa vô lực nhắm lại, cảm giác có một dòng nước ấm từ khóe mắt tự chảy xuống...
"Khải Nhạc! Cậu có khỏe không?"
"Ahh..." Vô thức thì thào một tiếng, mắt cố gắng mở một đường nhỏ, ở khe hở giữa có một thân ảnh đang lắc lư.
"Bội!"
Khải Nhạc mơ hồ nâng một cánh tay lên, ý muốn bắt lấy ảo ảnh trước mắt, người duy nhất mà cậu muốn nắm giữ nhất.
Tay đang duỗi ra liền bị người đó một phát bắt được, ý thức lập tức thanh tỉnh không ít, Khải Nhạc cố sức mà nháy mắt, muốn nhìn rõ người trước mắt, dần dần ánh mắt càng lúc càng rõ ràng, rõ ràng đến mức làm cho người khác đau lòng, bất tri bất giác một giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống...
"Ô Nạp Tư..."
Tiếng Khải Nhạc khô khốc ám ách trong miệng bật ra, lại mang theo rõ ràng âm thanh đang khóc.
"Khải Nhạc! Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-pharaoh-vuong/585236/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.