Edit: Karroy_21091108
Yêu thật sự rất kì quái, rõ ràng nhìn không thấy, sờ cũng không được, vậy nhưng tại sao cũng không bỏ xuống được, đau khổ cứ dây dưa lấy y.
Thời điểm biết được cái gọi là tình yêu, lúc đó còn không kịp trở tay tình yêu đã chiếm cứ toàn bộ linh hồn, giống như rơi vào tay giặc không cách nào giãy dụa... Lại có lẽ... cho tới bây giờ y không có lựa chọn giãy dụa.
Y đã từng vô số lần tự hỏi chính mình một vấn đề: Vì một người không yêu mình mà bất chấp đạo nghĩa trả giá nhiều như vậy có đáng không?
Nhưng đáp án lại chính là "Không oán không hối". Y như vậy trong mắt hắn nhất định là rất buồn cười và ngu xuẩn! Nhưng mà y cũng chỉ biết làm như vậy thôi, y đã không còn đường thối lui nữa rồi.
Chẳng bao lâu, y vẫn luôn cô độc mà sống, tâm hờ hững như cồn cát hoang vu, yên ả. Thời điểm tình yêu vô tình xâm nhập, một dòng nhiệt lưu rót vào lòng y, làm cho y cảm giác như sống lại, cồn cát yên ả cũng xoáy lên ngàn tầng phong ba.
Loại cảm giác mãnh liệt này khiến cho y như cuồng như si, y cố chấp mà truy cầu lấy ước mơ như vậy. Nhưng đổi lại là một lần lại một lần thất vọng cùng tổn thương. Sau này, y mới hiểu được nguyên lai yêu không phải cứ cho đi thì sẽ được đáp lại. Tổn thương vô số lần, tâm mê loạn này còn có thể nóng bỏng được sao?
Kì thật, thời gian lâu rồi y cũng không biết đến cùng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-pharaoh-vuong/585222/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.