Khải Nhạc cúi đầu không nói gì, yên lặng mà rơi nước mắt, nước mắt hiện đã tạo thành một mảng nước đọng lại, như muốn rửa sạch những vết máu, một giọt lại một giọt, cậu chợt nghĩ mắt của mình sao lại có nhiều nước mắt như thế.
“Sao lại khóc? Không vui sao?” Oropesa Seth nắm lấy cằm Khải Nhạc, khẽ cau mày nói.
Khải Nhạc thẳng tắp nhìn hắn, cũng không có lên tiếng, nước mắt óng ánh vẫn liên tục không ngừng tràn mi, huy chương vẫn cầm chặt trong tay, cả ngón tay đều mất đi huyết sắc.
“Không nói lời nào chính là thừa nhận.” Oropesa Seth không đợi Khải Nhạc mở miệng đã giúp cậu xác định, khuôn mặt cương nghị lộ ra vẻ tiếc hận thâm tình, lập tức vừa lắc đầu vừa nói:
“Sách, sách… Thật là đáng tiếc, uổng phí ta phí bao nhiêu sức lực đem nó về đây, em có muốn biết ta làm sao có được nó hay không?”
Khải Nhạc cắn răng nức nở, vẫn không trả lời hắn.
Oropesa Seth đưa mắt nhìn đôi mắt thanh tịnh của Khải Nhạc, tiếp tục nói:
“Ta cho em biết! Buổi lễ săn bắn ngày đó, ta vì tìm em liền rút khỏi trận đấu, cho nên… Ta làm sao có khả năng dành được quán quân? Nhưng mà, ta đã hứa với em sẽ dành được hạng nhất, thì nhất định phải làm được!”
Có lẽ vẫn chưa hiểu rõ ý của Oropesa Seth, Khải Nhạc vô thức mà chớp chớp hai mắt, nhưng mà, khi nhìn vào đôi mắt Oropesa Seth, không biết nguyên nhân gì, một luồn lạnh lẽo lại xuyên thẳng vào tim của cậu.
“Ta nghĩ, chỉ cần trận đấu lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-pharaoh-vuong/585205/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.