Đầu óc của Khải Nhạc có một lúc một hỗn loạn, cảnh vật xung quanh tựa hồ cũng xuất hiện một chút biến hóa, trở nên có chút vặn vẹo và mơ hồ hơn.
“Khải Hoành Tư đại nhân, hiện tại chúng ta đang ở trong mộng của ngài, tâm tình của ngài sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cảnh vật trong mơ, cho nên xin ngài hãy tỉnh táo lại, tôi sẽ trả lời tất cả thắc mắc của ngài.” Tác Baker bình tỉnh nhắc nhở mà không nhìn khung cảnh xung quanh đang thay đổi thế nào.
Có lẽ là lời nói của Tác Baker đã phát huy tác dụng, dần dần, xung quanh hồi phục cảnh tượng như ban đầu.
“Trong mộng? Anh nói là anh đang ở trong mộng của tôi?” Khải Nhạc nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy."
Cậu sớm đã nhận ra đây không phải là thế giới thật, nguyên lai là cảnh trong mơ của mình, khó trách có một loại cảm giác quen thuộc như vậy.
“Tác Baker, anh rốt cuộc là người như thế nào?” Nếu như đây cảnh trong mơ của cậu, Tác Baker tại sao có thể dễ dàng xuất hiện trong giấc mộng của cậu như vậy được? Khải Nhạc cố gắng động não để tìm được mấu chốt.
“Tôi? Tôi là người thế nào ấy à? Ha ha… Ha ha ha…” Tác Baker đột nhiên điên cuồng cười thành tiếng, nhưng mà, cho dù y đang cười cậu vẫn nghe được trong tiếng cười của y xuất hiện một chút thê lương nào đó, phảng phất vô hạn sầu bi.
“Tác Baker? Anh có sao không?” Khải Nhạc dè chừng mở miệng.
“Ha ha… Không có việc gì, tôi làm sao có thể có chuyện gì được chứ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-pharaoh-vuong/585177/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.