Khải Nhạc để mặc cho Oropesa Seth cường ngạnh ôm lấy, hắn siết chặt cậu vào lồng ngực, khiến cho cậu vì có chút đau mà thanh tỉnh. 
Đầu óc cậu trống rỗng, mắt hướng nhìn bức họa được vẽ tinh mỹ trên trần nhà, không cách nào hiểu được Oropesa Seth đang nghĩ cái gì. Tại sao người hắn yêu không phải một ai khác mà lại là cậu? Tại sao cậu lại một mực trốn tránh tình yêu này của hắn? 
“Khải, Em không muốn nói chuyện với ta sao?” Vì không nghe cậu trả lời, Oropesa Seth có chút bối rối. 
Khải Nhạc gạt bỏ những suy nghĩ lung tung của mình, quyết định trung thành với kế hoạch lúc đầu, đã đi tới bước này, cậu cũng không thể thay đổi được kế hoạch, đối với cậu bất luận có chuyện gì xảy ra cũng không thể thay đổi quyết định của mình được nữa, mặc kệ con đường này là đúng hay sai, cậu nhất định phải rời khỏi đây. Mặc kệ ai nói cậu cố chấp cũng được, ngu xuẩn hoặc là hồ đồ cũng được, đáy lòng của cậu ngoại trừ muốn thoát khỏi đây thì chẳng còn gì cả. 
“Tôi không có tức giận, cũng không hối hận, tất cả đều là tôi tự nguyện.” 
Khải Nhạc nhu hòa nói, nhưng trong nội tâm suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với lời nói, đầu càng tiến sát cổ Oropesa Seth. 
Lời nói của Khải Nhạc giống như một viên thuốc an thần khiến Oropesa Seth không một chút nghi ngờ nào, tâm của Oropesa Seth cũng vì vậy lại vung lên từng đợt từng đợt rung động. 
Cánh tay Oropesa Seth chậm rãi buông Khải Nhạc ra, nâng gáy của cậu lên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-pharaoh-vuong/585173/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.