Chương trước
Chương sau
Cậu cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người muốn hành thích Oropesa Seth, vì cậu đã bị ai đó đẩy nên đã thay hắn tiếp nhận mũi tên đó, người đã đẩy cậu không ai khác chính là ── Baker!
Khải Nhạc híp mắt thống khổ nhìn Oropesa Seth đang đỡ cậu, đau nhức kịch liệt dâng lên, cậu hít vào một hơi, cảm nhận sâu sắc nỗi đau đang lan tỏa, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, mắt cũng trở nên mơ hồ.
“Khải! Tỉnh lại, ta sẽ không để cho ngươi có chuyện gì đâu” Oropesa Seth ôn nhu an ủi, một tay ôm lấy cậu.
“Người đâu, truyền vu y, nhanh lên!” Oropesa Seth khàn cả giọng mà gào thét.
Khải Nhạc cảm giác thân thể mình đột nhiên bị bay lên không, bên tai truyền đến tiếng tim đập kịch liệt, hiển nhiên không phải là của cậu. Cậu rất muốn mình tỉnh táo, nhưng mà toàn thân cậu đang rất mệt mỏi.
“Khải! Tại sao ngươi lại muốn thay ta đở mũi tên đó? Tại sao?” Căn cứ vào hắn, cho dù mũi tên kia tới nhanh đi chăng nữa hắn nhất định có thể tránh được, nhưng không ngờ cậu sẽ thay hắn đỡ lấy. Oropesa Seth nhìn Khải Nhạc đang dần dần mất đi ý thức.
“Tôi… Khụ khụ!” Cậu suy yếu lên tiếng, rất muốn làm sáng tỏ mũi tên này không phải cậu tự nguyện đỡ, nhưng vừa mới mở miệng máu đột nhiên trào ra, nằm trong ngực Oropesa Seth ho ra một ngụm máu tươi. Khải Nhạc cố sức mà thở gấp, tánh mạng tựa hồ theo hô hấp của cậu một chút xói mòn, cuối cùng chịu không nổi nữa mà ngất đi.
“Khải! Ngươi hãy cố gắng lên, ta không cho phép ngươi chết, nghe không?” Oropesa Seth ôm chặt lấy cậu, mặc cho máu tươi nhiễm lên bộ ngực của mình, âm thanh của cậu đang run rẩy, cậu cho tới bây giờ chưa từng chảy nhiều máu như lúc này.
Oropesa Seth đem Khải Nhạc ôm vào thần miếu, đặt ở trên bục đá, khuôn mặt âm lãnh mây đen bao phủ, nhìn đôi mắt đỏ ngầu quét qua đám người hầu bên cạnh trong lòng không khỏi run sợ, đột nhiên quát lên: “Các ngươi còn sững sờ ở đấy làm gì? Đi chuẩn bị đồ vật cấp cứu, nếu cậu ta có xảy ra sơ xuất gì, ta cho tất cả các ngươi chôn cùng!”
“Vâng…” Đám bọn họ run rẩy đáp, ba chân bốn cẳng mà lui ra.
“Pha… Pharaoh…” Lúc này ba lão vu y chạy đến, thở hồng hộc, mặt đã nghẹn đã thành màu gan heo.
“Đến rồi! Còn không mau sang đây xem thương tích của cậu ấy! Nếu như có xảy ra sơ xuất gì…, các ngươi cũng biết kết quả rồi đấy!” Oropesa Seth không kiên nhẫn mà lạnh lùng nói, lùi về sau vài bước tiện cho vu y bắt đầu trị thương, ánh mắt không rời khỏi Khải Nhạc.
“Vâng….” Ba vị vu y nhanh chóng cùng nhau đi lên, vội vàng hấp tấp xử lý miệng vết thương trên ngực của Khải Nhạc.
“Ừm… Ách…”
Vu y xử lý miệng vết thương làm cậu đau, Khải Nhạc thống khổ rên rỉ, hàm răng cắn chặt, môi dưới chảy ra tơ máu, mồ hôi theo thái dương không ngừng chảy xuống, lông mày nhíu chặt, lòng Oropesa Seth chợt quặn đau, không đành lòng nhìn nữa một mình đi ra ngoài.
Cho tới bây giờ hắn không biết mình sẽ có một mặt yếu ớt như vậy, tại sao nhất cử nhất động của người kia dễ dàng tác động đến lòng của hắn như thế?
Kỳ thật, không phải là chưa từng nghĩ tới loại cảm giác kì lạ này, mà là sợ hãi nên không chịu thừa nhận người kia có thể đơn giản chạm vào chỗ sâu nhất trong lòng hắn.
Loại cảm giác này bắt đầu từ lúc nào?
Hẳn là có một loại tình cảm rơi vào trong lòng của hắn từ khắc đầu tiên! Ngay từ đầu, điều hấp dẫn hắn hẳn là vẻ ngoài! Cậu rất đặc biệt, rất khác biệt so với mọi người, sau là đến tính cách của cậu, trên người cậu có một loại khí chất thần bí, hấp dẫn lấy hắn.
Cậu… Rõ ràng là nam nhân, mới đến đây vài ngày, hắn lại đối với cậu sinh ra một loại tình cảm lạ lùng, điều này làm cho sự sợ hãi bao trùm lấy hắn, hắn muốn quên đi cảm giác này, nhưng lại không biết rằng đáy lòng hắn tình cảm này càng ngày càng lớn hơn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.