“Ợ~!” Một phen ăn như hổ đói đã qua, Khải Nhạc thỏa mãn ợ một tiếng, liếm ngón tay, người Ai Cập ăn cơm chỉ dùng tay để ăn. 
Kỳ thật đồ ăn Ai Cập cổ không dễ ăn chút nào, chỉ có thể tạm nuốt xuống, bất quá so với cô nhi viện trước kia, trình độ khó ăn so với Ai Cập thật sự là chỉ có hơn chứ không kém, cho nên cậu mới nói với chính mình, chỉ cần ăn được, cậu đều có thể nuốt được xuống được, hơn nữa còn có thể ăn rất ngon. 
“Ăn no rồi sao?” Oropesa Seth nhìn cậu ăn hai ba phần đồ ăn trên bàn, hơn nữa còn dùng hai tay, không khỏi kinh ngạc. 
Ở Ai Cập, ăn cơm chỉ dùng tay phải, còn tay trái bị coi là dơ bẩn, nhưng khi nhìn cậu ăn ngon được như vậy, có lẽ cậu không phải người Ai Cập, cho nên Oropesa Seth không buồn nhắc nhở nữa. 
“Ừm! Ăn no rồi, cám ơn, anh thật là một người tốt!” Khải Nhạc từ đáy lòng mà nói cảm tạ. 
“Người tốt? Đây lần đầu tiên ta nghe có người nói ta như thế, ta có phải người tốt hay không, hiện tại ngươi vẫn chưa biết được.” Oropesa Seth lười biếng híp đôi mắt lại, bưng cốc rượu từ trên bàn uống một hơi, giơ tay nhấc chân rõ ràng khí phách vương giả. 
“Sao anh cảm thấy mình không phải người tốt?” Khải Nhạc không sợ mà nhìn thẳng vào hắn, hỏi ngược lại. 
“Ta đã giết vô số người, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, ngươi cảm thấy ta là người tốt sao?” 
“Giết người cũng không thể chứng minh anh chính là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-pharaoh-vuong/261138/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.