Hôm sau, bờ tây hạ lưu Sông Nile. 
Bọn họ lại đi tới cái chỗ thần bí kia, pho tượng cô độc vẫn sừng sững ở trước mắt, cậu đang chờ đợi ánh mặt trời cuối cùng biến mất trên đường chân trời, đón ánh mặt trăng, có thể lại một lần nữa kỳ tích sẽ xuất hiện. 
“Khải Nhạc, cậu xác định muốn làm như thế này sao?” Ô Nạp Tư đưa mắt nhìn Khải Nhạc bên cạnh, lo lắng hỏi. 
“Đúng.” Khải Nhạc kiên định gật đầu. 
“Nhưng mà... cậu chỉ dựa vào lời nói của một người xa lạ mà mạo hiểm lần nữa, như thế không phải không sáng suốt sao?” Ô Nạp Tư cố gắng thuyết phục cậu, bởi vì y không muốn Khải Nhạc mạo hiểm lần nữa, lần trước bỗng dưng biến mất, mặc dù không có bất cứ thương tổn gì nhưng lại khiến cậu gặp cơn ác mộng kì lạ. 
“Đúng như vậy, nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để tôi có thể thoát khỏi cơn ác mộng kia!” 
“Cậu nói cũng có lí, nhưng tôi sợ nếu như lần này cậu đi…, sẽ phát sinh thêm chuyện đáng sợ khác, có lẽ còn có cách khác. Chi bằng…” Ô Nạp Tư chưa từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục, y nhớ lần trước Khải Nhạc ở trước mặt y biến mất, y đã có biết bao nhiêu sợ hãi. 
“Cảm ơn cậu Ô Nạp Tư, tôi biết cậu quan tâm cho tôi, nhưng tôi quyết tâm rồi.” Khải Nhạc đã cắt ngang lời Ô Nạp Tư nói…, lời cảm ơn từ sâu trong lòng. 
“Cậu thật sự không nghĩ lại sao? Hiện tại vẫn còn kịp.” Đây là lần đầu Khải Nhạc nói ra hai chữ cám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-pharaoh-vuong/261132/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.