Sáng hôm sau, người thức dậy đầu tiên là Hứa Khải Uy và sau khi vệ sinh cá nhân xong anh mới phát hiện một quầng đỏ nhỏ trên trán mình, chính xác là do Âu Mạn Ny gây ra vào tối qua, hiện tại khiến anh vô cùng buồn rầu.
"Khải Uy, anh đâu rồi?"
Đang ngắm mình trong gương thì nghe vợ sắp cưới réo gọi, thế là anh liền mang y cái gương mặt không vui đó đi ra.
"Gọi cái gì?"
Nghe anh trả lời xong, Âu Mạn Ny vẫn đang ngáy ngủ mà lập tức dựng đầu dậy nhìn anh với đôi mắt không hài lòng.
"Anh quát em à? Anh không thương em bé của anh à?"
"Dạ thương... Nhưng em nhìn xem em đạp anh văng xuống giường, làm trán va xuống nền, bây giờ vừa đau vừa bầm đây này." Hứa Khải Uy đi tới, ấm ức chỉ tay vào vết thương trên trán.
Lúc bấy giờ, Âu Mạn Ny mới để tâm tới vết bầm nhỏ xíu ấy, rồi vẫn ngây ngô hỏi:
"Em đạp anh khi nào?"
Ở hay, cái con nhỏ này? Hành hung người ta xong rồi giả vờ mất trí nhớ à? Anh cũng chịu cô rồi.
"Âu Mạn Ny, em nhớ tối qua anh ngủ với em nên sáng dậy là tìm ngay, vậy sao cái khúc em vung chân đá anh lăn khỏi giường là quên vậy? Em quên khôn quá ha."
"Ôi chết, em nào có cố ý đâu, mà thật ra là em cũng không có nhớ cái khúc đó thật. Thôi nào để em xem, chắc là đau lắm nhỉ?"
Nhanh chóng bật chế độ xót chồng ra mặt, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-khong-buong/3613472/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.