"Anh lấy tư cách gì xen vào chuyện của tôi? Tôi làm gì thì liên quan gì tới anh?"
Sau tất cả, thứ mà Trần Triết Văn nhận lại chính là những lời tuyệt tình như xát muối vào tim người nghe từ miệng
Đoàn Liễu Như thốt ra. Và khi nghe xong, anh cũng chỉ biết trưng ra nụ cười chua xót.
"Phải, một thằng ngốc như anh thì có tư cách gì quản chuyện của em. Suy cho cùng thì anh cũng chỉ là chiếc thùng rác cho em tùy ý trút mọi buồn bực. Khi buồn thì em tìm tới, còn những lúc vui em ở bên ai chứ đâu phải bên anh. Ngược lại là anh, gần em, anh vui hơn hẳn mọi lúc, còn khi em đi rồi cảm giác cứ như bầu trời không có bình minh.
Thằng ngốc này yêu em, nên đâm ra thích lo chuyện bao đồng, đi quá phận một người bạn mà em mong."
Thật không ngờ Trần Triết Văn lại bày tỏ tình cảm trong hoàn cảnh nghiệt ngã thế này. Anh nói, nhưng tim đau như cắt, mắt cay xè mà phải nén lệ vào trong.
Hoá ra đây là cảm giác khi yêu nhưng không được nhận lại, vì anh cứ tưởng suốt ngần ấy thời gian bên nhau, cô đã thật sự buông bỏ người đàn ông ấy, cô chấp nhận kết thân với anh là vì cảm mến anh. Hóá ra không phải vậy,
Đoàn Liễu Như chỉ xem anh là vật thay thế cho những lúc tâm tư phiền muộn, cô vẫn không cam tâm khi nhìn
Hứa Khải Uy hạnh phúc cùng người con gái khác.
"Tôi đã yêu anh ấy mười năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-khong-buong/3613469/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.