“Muốn làm người “giải thuốc”, sao không cởi?”
Cởi ư? Ý của anh là cô phải tự cởi quần áo và chủ động dâng hiến cho anh? Nhưng dù trong phòng chỉ mở mỗi đèn ngủ thế này thì anh cô cũng không thể tự giác như thế được, suy cho cùng thì cũng là lần đầu tiên của người con gái, sao cô dám...
Đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thì người đàn ông ấy lại tấn công tới. Sẵn đà dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, anh chuyển sang động tác áp cả bàn tay dưới hai bên cạnh hàm để cố định không cho cô chống cự, rồi đưa mặt tới gần thật gần và phủ lên đôi môi mềm nụ hôn thứ hai. Hơi thở nồng nặc mùi rượu mang theo hơi ấm phả vào da mặt khiến Mạn Ny thoáng chau mày.
Cô phó mặc cho anh hôn, hôn đến khi nào cảm thấy mệt và tự dừng thì thôi. Sau giây phút ấy, cả hai lại có giây phút nhìn nhau, ngắm nhìn thật lâu với mỗi người một suy nghĩ. Và lần này, Âu Mạn Ny là người lên tiếng trước.
“Sao lại là em mà không phải cô ấy?”
“Vì tôi yêu em.” Hứa Khải Uy trả lời rất nhanh.
Khi nghe được câu nói ấy, cảm giác trong cô tuyệt nhiên khó tả, vì cô đã chờ đợi khoảng khắc này từ lâu lắm rồi.
“Em tưởng anh ở trong phòng, hoá ra là trốn bên ngoài để chờ em lên sao?” Mạn Ny nói và tay thì đang tinh nghịch mơn trớn trên vòm ngực săn chắc của người đàn ông.
Âu Mạn Ny của bây giờ chính thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-khong-buong/3612153/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.