*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trương Mạn Vi
Theo sau hai chữ "Nhớ em" là một khoảng thời gian tĩnh lặng mập mờ mấy giây, Lâm Thanh Dã lập tức nghe được tiếng hét như heo bị chọc tiết vang lên từ đầu dây bên kia, "á" một tiếng.
Run rẩy lại có chút nức nở, là giọng của một người đàn ông.
Anh lập tức nhíu mày: "A Nam?"
Đáng tiếc Hứa Tri Nam không rảnh để trả lời anh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Hứa Tri Nam vội vàng nói không ngừng, lập tức cúi đầu kiểm tra xem nét vẽ có bị lỗi không.
Mới nãy cô bị câu nói của Lâm Thanh Dã làm hết hồn, tay cũng trì trệ khựng lại, vì vậy hạ xuống hai kim cùng một chỗ, cũng may đầu tiên hạc là màu đỏ, nhấn đậm chút lại càng thêm sống động.
Còn tiếng hét của Từ Chấn Phàm kia cũng chẳng phải vì một vết kim sai.
Đối với chuyện xăm hình, mỗi người sẽ có cảm giác khác nhau về cơn đau, có người mặt không đổi sắc, cũng có người khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Hứa Tri Nam chẳng ngờ Từ Chấn Phàm lại thuộc vế sau, hơn nữa đây mới chỉ là cảm giác không quá đau khi xăm ở cánh tay.
Mới xăm được năm phút hắn đã bắt đầu yếu đuối rơi lệ, sau đó thì thét lên.
Khó có thể tưởng tượng được những hình xăm còn lại trên người hắn là tình huống thảm thiết thế nào.
"Tôi nói này em gái A Nam! Em hãy nhẹ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-em/252765/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.