Sau hơn chục lần bị kéo lên lại dìm sâu xuống nước, thân thể nhỏ bé của Lam Ái Vy cũng không chịu nổi. Chưa bao giờ cô cảm thấy hối hận như vậy. Hối hận vì nghĩ cha mẹ chỉ muốn tốt cho mình nên gả mình cho hắn ta. Hối hận vì nghĩ rằng hắn ta là người tốt. Hối hận vì không bỏ trốn sớm hơn. Thà không chốn nương thân còn hơn bị hành hạ đến thân tàn ma dại...
Lam Ái Vy ngất hẳn trên cần trục khi được kéo lên lần nữa. Cô muốn nói rằng mình không thở được, muốn nói rằng mình rất lạnh và đói, muốn nói rằng tại sao lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy...chẳng lẽ chỉ vì cô bị mù hay sao...
Bản thân Hoàng Cảnh Thiên là bác sĩ, anh liền thấy Lam Ái Vy có dấu hiệu của việc hôn mê sâu, liền sai người đỡ cô xuống...
"Mau đem khăn đến đây...ủ ấm cho cô ấy..."
Cả cơ thể nhỏ bé lạnh ngắt, ngay cả khi được choàng khăn vẫn không suy giảm nhiệt độ...hình như cô sốt cao rồi...
"Mau đưa cô ấy đến bệnh viện..."
Đám người hầu liền đứng sững lại, không ai dám đến gần Lam Ái Vy nửa bước...
"Bị điếc hả...đưa cô ấy đến bệnh viện..."
Hoàng Cảnh Thiên cáu gắt lớn tiếng nhưng vẫn không làm bọn họ lung lay. Anh liền tiến lại chỗ Hạo Thuần Vương...
"Cô ấy sắp chết rồi...cậu sẽ phải hối hận..."
Hạo Thuần Vương cũng không tỏ ra một chút lo lắng hay lòng thương xót của con người. Giọng nói vẫn tàn nhẫn như vậy...
"Cô ta giao cho các người, đừng để chết...còn hai cậu về trước đi...tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-3-nghiet-duyen/775495/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.