Lam Ái Vy ôm lấy thân thể vẫn còn đau nhức sau cú va chạm mạnh. Cô bất lực tựa đầu vào tường đá lạnh lẽo, trước mắt vẫn là khoảng không gian tối mù. Cô vốn không nhìn thấy những thứ xung quanh, vốn quen với bóng tối từ khi còn bé nên đôi khi không cảm thấy sợ hãi cho lắm...
Nhưng nỗi chua xót cùng sự thất vọng lại lấn át tâm trí của cô gái đang ở độ tuổi xuân xanh. Dường như mọi thứ tồi tệ rất trên đời này đều xảy ra trên người cô vậy, nó đang mạnh mẽ gặm nhấm lấy tâm hồn cô từng ngày, đến mức ngỡ mình đã chết thật rồi...
Nhưng khi mở mắt ra một lần nưac vẫn là không gian tối mịt, không chút ánh sáng chói chang của thiên đường. Hóa ra cô vẫn còn sống, chỉ là hi vọng sinh ra trong tuyệt vọng rồi lại thất vọng về sự vô dụng của mình...
Cô không có tư cách hận cha mẹ mình, hận chị gái mình bỏ đi theo người đàn ông khác, hay hận Hạo Thuần Vương đối xử tệ bạc với mình. Cô chính là hận bản thân mình, hận tại sao lại sinh cô ra bất hạnh như thế...
Lam Ái Vy không biết bản thân rơi nước mắt từ khi nào, cho đến khi nó lăn xuống môi mình. Cô hoàn toàn cảm nhận được sự mặn chát mà nước mắt mang lại. Mặn y như số phận của cô vậy...chát y như đau đớn mà cô phải gồng mình chịu đựng trong bóng tối vô tận...
Từ hôm qua đến bây giờ cô vẫn chưa có gì bỏ vào bụng. Nơi này vừa lạnh vừa ẩm mốc còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-3-nghiet-duyen/775493/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.