Nhược An liền lấy tay quệt nước mắt trên mặt, cô cũng chẳng hiểu sao mình lại tự dưng khóc trên đường như thế, thật đáng xấu hổ... 
"Nhược An, cô đứng lại ngay cho tôi..." 
Trần Quân Minh lái xe dừng lại kế bên Nhược An nhưng cô không để ý cứ như vậy mà đi, đến khi anh cầm tay cô lại kéo về phía mình. Nhìn thấy đôi mắt thất thần của Nhược An đỏ hoe, còn vài giọt nước mắt vẫn đọng lại nơi khóe mi của cô làm anh cau mày... 
"Tại sao cô lại khóc rồi, lúc nãy ngang ngược lắm cơ mà..." 
Nhược An nhìn Trần Quân Minh, thay vì lấy tay lau sạch nước trên mặt thì cô lại không kiềm được mà rơi nước mắt nhiều hơn. Cô cũng chẳng hiểu sao sự xuất hiện của người đàn ông này lại khiến cô có chút cảm giác được yên ủi... 
"Nói đi Nhược An...ai làm cô khóc, tôi sẽ xử lý kẻ đó được không..." 
Trần Quân Minh càng thêm sốt ruột nắm chặt vai cô khi thấy Nhược An khóc càng nhiều hơn nữa. Chẳng lẽ cô lại cảm thấy tổn thương vì lời lẽ của anh hay sao... 
"Bọn họ nói tôi bị tất cả mọi người vứt bỏ rồi, đâu phải lỗi của tôi đúng không..." 
Giọng nói yếu ớt của Nhược An vang lên như xoáy sâu vào tâm can của Trần Quân Minh, anh không biết tại sao bản thân lại vô thức ôm cô vào lòng, dùng lời lẽ dịu dàng nhất mà an ủi cô... 
"Không Nhược An, cô là vợ sắp cưới của tôi mà, cô có thể dựa dẫm vào tôi thay vì phải tự mình gồng gánh lấy tất cả..." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-2-sung-em-ca-doi/1516072/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.