Mạc Chính Thần đến lớp sớm hơn bình thường, đã có một đám con gái bu quanh anh ta để đưa thư tình, đồ ăn sáng, socola hay quà cáp này nọ nhưng anh chỉ nở nụ cười công nghiệp, đáy mắt vẫn tỏ vẻ chán ghét cùng khinh bỉ. Tâm trí bây giờ chỉ nhớ đến mình Tư Duệ và việc có nên xin lỗi cô như lời Trần Quân Minh nói hay không...
Mạc Chính Thần chờ ngoài cửa mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của Tư Duệ. Tâm trạng lại dấy lên chút gì đó cảm giác tội lỗi. Nhưng chưa được vài giây lại nghĩ đến chuyện Tư Duệ đi gặp Lạc Phong khiến anh cảm thấy ghen tức. Chỉ là suy nghĩ thoáng qua nhưng đủ khiến lòng Mạc Chính Thần khó chịu cực kì...
"Hôm nay ai vắng..."
Giáo viên vừa bước vào đã liếc mắt về phía chỗ ngồi của Nhã Tư Duệ nhưng không thấy cô đâu, cố tình hỏi lớn...
"Thưa cô là Nhã Tư..."
"Em chào cô..."
Nhã Tư Duệ trong bộ dạng mệt mỏi bước vào lớp, hai chân vẫn còn đau đứng không vững. Cô cố tình mặc áo khoác cao cổ để không ai có thể nhìn thấy dấu hôn đêm qua, đôi mắt có quầng thâm được cô che khuyết điểm kĩ nên không ai phát hiện...
"Em không biết giờ giấc à, lười biếng. Đừng ỷ vào bản thân có chút thành tích lại không coi trọng nội quy nhà trường. Nhân phẩm kém thì cũng chả làm được gì đâu.."
Giáo viên la mắng cô rất nhiều thứ, thậm chí chê bai một cách thậm tệ nhất, nhưng dường như Tư Duệ chẳng nghe được câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-1-em-phai-yeu-toi/2788226/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.