Nhã Tư Duệ tỉnh dậy trước vẫn thấy bản thân nằm trong lòng Mạc Chính Thần, cô muốn đẩy tên khốn khiếp đang ôm chặt mình ra nhưng chẳng chút hề hấn gì...
"Này...bỏ ra..."
Mạc Chính Thần khẽ mở mắt, khuôn mặt yêu nghiệt kia khẽ cười nhẹ cũng khiến tim Nhã Tư Duệ đập loạn xạ. Đẹp thì cũng chỉ là một tên khốn...
"Mới sáng sớm em muốn vận động một chút à..."
Tư Duệ bỗng nằm im, cô sợ nhất là mỗi lần bị anh ta chạm vào người, vừa đau vừa mệt. Nhưng anh ta định ôm cô cả ngày trên giường thật à...
"Tôi muốn về nhà..."
Mạc Chính Thần nghe cô nói liền ngồi thẳng dậy, ánh mắt không còn ngọt ngào như khi nãy...
"Không được..."
"Bố mẹ tôi sẽ lo lắng..."
Mạc Chính Thần cười cười, ôm cô vào lòng lại khẽ thì thầm...
"Không đâu...sao họ có thể lo lắng khi con gái được nhà trường cử đi du học chứ..."
Nhã Tư Duệ nghe xong liền tái mặt, anh ta đã sắp xếp cả rồi sao, vậy tỉ lệ họ tìm cô là không có khả năng rồi. Cô chỉ đành tự mình trốn ra khỏi đây thôi, nhưng liệu nó có quá rủi ro cho cô hay không nếu bị phát hiện một lần nữa...
"Tôi không muốn bị giam trong căn phòng này..."
Tư Duệ ra vẻ ủy khuất, cô khẽ chạm vào người Mạc Chính Thần nhưng không dám nhìn vào mắt anh ta vì cô có khả năng sẽ bị phát hiện...
"Thế em muốn gì..."
"Tôi muốn được tự do, tôi hứa sẽ không trốn nữa..."
Mạc Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-1-em-phai-yeu-toi/2788215/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.