Nhã Tư Duệ đi lên lầu, trên miệng vẫn giữ nụ cười như cũ. Cô chả có gì phải kích động trước câu hỏi của Hạo Thuần Vương cả, tất cả chỉ là diễn xuất để thoát khỏi cái bầu không khí bức ép người ấy. Nếu cô đoán không lầm thì khoảng mười giây sau sẽ nghe tiếng gõ cửa...
1...2...3...4...5...10
"Duệ nhi à...mở cửa đi em..."
Mạc Chính Thần biết cô khóa cửa trong, chỉ đành bất lực đập cửa gọi vọng vào. Tư Duệ muốn nể bản thân cô thêm lúc nữa nhưng đến giờ phải diễn thêm cảnh khóc lóc oan ức như vừa bị bắt nạt rồi...
"Anh im đi...anh bảo thích tôi mà lừa dối tôi đủ thứ, anh còn kêu bọn họ đến bắt nạt tôi..."
Nhã Tư Duệ nói giọng điệu ủy khuất, vừa nói vừa rặn ra vài giọt nước mắt không một chút giả trân...
"Không phải...em nghe anh giải thích..."
"Không bao giờ...tên lừa gạt khốn khiếp..."
Mạc Chính Thần bảo quản gia mang chìa khóa dự phòng lên để mở cửa thì thấy Tư Duệ đang khóc nức nở, vô cùng đáng thương. Thói quen khi cô khóc hay cảm thấy tủi thân liền ngồi gọn vào một góc...
"Sao em khóc lắm thế..."
Nhã Tư Duệ thầm nghĩ, cậu ta có bệnh hay không mà lại hỏi cô câu đấy...
"Kệ tôi..."
Mạc Chính Thần ôm chầm lấy cô, khẽ vuốt ve bờ vai đang run rẩy kia. Bình thường cô mạnh mẽ lắm cơ mà, sao bây giờ lại trở nên yếu đuối thế này...
"Tôi xin lỗi...xin lỗi vì mọi chuyện.. tất cả là lỗi của tôi..."
Nhã Tư Duệ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-1-em-phai-yeu-toi/2788209/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.