Sau khi trở về nước, điều đầu tiên cô làm chính là về nhà cha mẹ của mình. Năm nay khác với mọi năm, ngoài cô ra còn có Mạc Chính Thần...
Ông bà Nhã thấy cô về liền nợ nụ cười hiền hậu chào đón, mẹ Nhã cũng không kiềm được xúc động ôm chầm lấy cô con gái duy nhất mà rơi nước mắt...
"Cuối cùng cũng về rồi...con vất vả lắm phải không..."
Tư Duệ mỉm cười lắc đầu, chút vất vả của cô có là gì so với sự hi sinh của cha mẹ cô cơ chứ. Càng lớn, càng trưởng thành mới có thể dần hiểu được sự hi sinh và quan tâm của cha mẹ lớn đến nhường nào. Cô còn nhớ hồi bé, chỉ bị xước tay nhẹ đã khóc ầm lên gọi mẹ, bị người khác bắt nạt chỉ biết ôm mẹ mà khóc. Nhưng bây giờ lớn rồi, có những chuyện không nên nói với mẹ vẫn tốt hơn, chỉ để mẹ cảm thấy yên lòng phần nào...
"Con sống tốt lắm mẹ à...nhờ có anh ấy mà mọi chuyện của con đều tốt..."
"Ai vậy con..."
Mẹ Nhã đưa mắt nghi hoặc nhìn cô, liền thấy bóng dáng cao lớn sau lưng cô khiến bà hoảng sợ...
"Cậu...cậu ta..."
Nhã Tư Duệ cầm chặt tay bà, cô liền vội vàng giải thích tránh bà hoảng sợ...
"Không sao đâu mẹ...anh ấy là Mạc Chính Thần, anh ấy đến đây là có chuyện muốn nói với gia đình mình..."
Mẹ Nhã quan sát Mạc Chính Thần cũng không có hàm ý gì xấu, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng mặt. Cho đến khi giọng nói điềm tĩnh của bà cô vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-1-em-phai-yeu-toi/2787891/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.