Ánh mắt tràn đầy thất vọng, thậm chí còn có một tia tức giận không thể che giấu!
Cô thực sự không hiểu, tại sao cha cô lại sắp xếp một mối hôn sự như vậy cho cô?
“Tôi tên là Tiêu Băng Tuyết!”
Lời nói của Tiêu Băng Tuyết rất lạnh lùng, cô lập tức lấy ra một tờ hôn ước: “Khi tôi còn nhỏ, cha anh và cha tôi đã lập ra hôn sự này.”
“Chắc hẳn anh cũng đoán được thân phận của tôi, tôi chính là nữ chiến thần chỉ huy vạn quân. Mà anh… chỉ là một nông dân trồng thuốc trên núi...”
Trong lúc nói, Tiêu Băng Tuyết liếc nhìn bàn chân dính bùn đất của Diệp Huyền, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo:
“Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, không thích hợp, tôi tới đây là muốn hủy hôn!”
Một nam một nữ phụ tá đứng phía sau cô cũng ghét bỏ đánh giá Diệp Huyền, trên mặt đều là xem thường!
Một người đàn ông chân bùn lấy tư cách gì mà cưới tiểu thư Chiến Thần xinh đẹp của chúng tôi?
Mơ mộng viển vông!
”...”
Nhìn tư thế cao ngạo của đối phương, nụ cười trên mặt Diệp Huyền nhạt dần, vẻ mặt hắn hiếm khi trở nên lãnh đạm!
Hắn trời sinh tính tình tiêu dao tự tại, làm người hiền hoà, là loại người ngươi kính ta một tấc, ta kính ngươi một trượng.
Tuy nhiên, nếu có người khinh thường và cười nhạo hắn, hắn sẽ không bỏ qua mà sẽ trả lại gấp bội!
Diệp Huyền giật lấy hôn thư trên tay Tiêu Băng Tuyết, xé nó thành từng mảnh trước mặt cô!
“Cô tự cao tự đại, không coi ai ra gì, vênh váo hung hăng, có thể thấy được là loại người thiếu giáo dục!”
“Ngoại trừ có vẻ ngoài đẹp mắt một chút thì không còn bất kỳ ưu điểm gì!”
“Một người phụ nữ như cô hoàn toàn không đủ tư cách làm vợ tôi, thậm chí làm người hầu của tôi cũng không đủ tư cách!”
“Cứ như vậy đi, hôn ước này coi như vô hiệu!”
Trong lúc nói chuyện, hôn thư đã bị Diệp Huyền xé thành từng mảnh, rơi xuống đất.
Sắc mặt Tiêu Băng Tuyết âm trầm, cực kỳ khó coi.
Cô có cảm giác như mặt mình bị Diệp Huyền tát một cái!
Ánh mắt nam nữ phụ tá đứng phía sau trở nên vô cùng tức giận: “Sao anh dám vô lễ với đại tiểu thư của chúng tôi như vậy? Cô ấy là Chiến thần của Long Quốc, số hiệu 136! Anh có tư cách gì mà nói như vậy?”
Diệp Huyền cười lạnh, vẻ mặt khinh thường: “Các người hoàn toàn không có tư cách biết tôi là ai!”
“Cuồng vọng!”
Hai người phụ tá tức giận đến mức sắc mặt xanh xám, bọn họ chuẩn bị dạy cho Diệp Huyền một bài học, nhưng lại bị Tiêu Băng Tuyết đưa tay ngăn lại.
“Diệp Huyền.”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết vẫn lạnh lùng: “Tôi biết tôi hủy bỏ hôn ước làm tâm trạng anh không tốt, có lẽ những gì tôi vừa nói đã làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của anh.”
“Như vậy đi, tôi cho anh một yêu cầu. Chỉ cần nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ giúp anh thực hiện! Nói đi!”
Một nam một nữ phụ tá phía sau liên tục cười khẩy, ánh mắt càng khinh thường hơn trước!
Diệp Huyền ngươi không phải rất kiêu ngạo sao?
Để chúng tôi xem xem cái đám dân quê như ngươi sẽ tham lam tới cỡ nào!
Chỉ là, bọn họ không ngờ tới vẻ mặt của Diệp Huyền càng trở nên khinh thường: “Thứ các cô có tôi không cần, cái tôi muốn khẳng định các cô không bỏ ra nổi.”
“Và tôi còn biết nhiều người cấp cao trong Chiến Bộ mà cô tự hào, tôi hoàn toàn không cần cô giúp thực hiện điều gì hết!”
“Đừng tự rước lấy nhục, mất mặt xấu hổ! Đi đi!”
Lời nói của Diệp Huyền lập tức khiến đám người Tiêu Băng Tuyết vô cùng xấu hổ!
Bọn họ có thể cảm giác được trong lòng Diệp Huyền thật sự khinh thường bọn họ!
Hứa hẹn gì đó, nữ chiến thần xinh đẹp gì đó, Diệp Huyền này hoàn toàn không để vào mắt!
“Anh coi thường tôi đến vậy?”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Băng Tuyết tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng!
Nữ phụ tá trừng mắt dữ tợn nhìn Diệp Huyền, tức giận mắng: “Vô liêm sỉ!”
“Đủ rồi!”
Trong mắt Tiêu Băng Tuyết lóe lên một tia khinh thường: “Hắn chỉ là một nông dân trồng thuốc, chưa từng thấy qua việc đời, hai người các ngươi không cần so đo cùng một tên chân bùn.”
“Diệp Huyền, lần này tôi tới đây chỉ vì tiện đường đi ngang qua, lát nữa còn phải hội họp cùng Cửu Chiến Thần Đông Nam, cùng nhau truy sát Tứ Đại Thiên Vương hắc ám!”
“Tôi tốt bụng nói thêm với anh một câu, đừng mãi chơi bùn ở nơi nghèo nàn như vậy, sẽ hủy hoại tinh thần chiến đấu của anh!”
Dứt lời, Tiêu Băng Tuyết lấy ra một tấm thẻ, đặt xuống rồi rời đi!
Trên đường đi, hai vị phụ tá không khỏi phàn nàn: “Một tên nhà quê, phách lối cuồng ngạo, hơn nữa còn háo sắc, còn dám nói biết cấp cao trong Chiến Bộ, thật không biết xấu hổ!”
“Hừ.”
Tiêu Băng Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Hắn chỉ đang cố gắng tự an ủi mình mà thôi. Chờ xem, hắn nhất định sẽ tới tìm tôi cầu xin bồi thường cho hắn vì đã hủy hôn!”
Họ vừa mới rời đi, điện thoại di động đặc biệt của Diệp Huyền rung lên.
Điện báo hiển thị - Thủ viên của Long Quốc.
Trong Chiến Bộ của Long quốc, quân pháp như núi.
Chỉ khi được thăng cấp từ các cấp bậc hạ sĩ và đạt được những cống hiến to lớn mới có thể đạt đến cấp độ Chiến thần.
Phía trên Chiến Thần là tổng phụ trách từng chiến khu.
Cao hơn nữa, là tổng bộ cao tầng, sau đó đến năm vị đại đế.
Mà Thủ viên đứng đầu Ngũ Đế, là số một trong nước!
Cấp bậc của Thủ viên cao hơn Tiêu Băng Tuyết năm bậc.
Nói cách khác, Diệp Huyền không nói dối, hắn quen biết rất nhiều thành viên cấp cao của Chiến Bộ, vị đứng đầu kia hắn cũng quen!
Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền khẽ cau mày: “Vừa mới xuống núi, chú Triệu đã tới tìm, cảm giác có chút không ổn… Chẳng lẽ là phát sinh đại sự gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]