Chương trước
Chương sau
OhI

Hiện trường lập tức xôn xao hẳn lên.

Mọi thứ trước mắt giống như là một màn ảo thuật. Một người sống trống rỗng hiện ra.

“Trời ạ, tôi hoa mắt đấy hả? Đó là một đứa nhỏ thật hả?” “Chẳng lẽ đứa nhỏ kia bị giấu trong bóng bay? Thật sự là khó tin quá đi!”

“Không thể nào! Rõ ràng là bóng bay bay trên không trung, sao bên trong có thể giấu một người sống được?”

Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng hồi hồn lại, vội vàng lật hồ sơ luôn mang theo bên mình, hô lên: “Ơ kìa...”

“Thằng bé chính là đứa nhỏ mất tích vào một tháng trước, không ngờ là bị giấu trong bóng bay, thảo nào có tìm khắp toàn thành cũng không thấy?”

Mọi người vội vàng xem xét thằng bé, phát hiện thằng bé hô hấp bình thường, chỉ là đang ngủ rồi, thân thể không sao cả, lúc này mới cảm thấy yên lòng.

Nói cho cùng, thăng bé đã mất tích một tháng, chỉ sợ có gì không hay xảy ra...

Cùng lúc đó, tên bán bóng bay sắc mặt trắng bệch, mặt mày tức giận, dường như là không ngờ Diệp Lâm có thể vạch trần kỹ xảo của anh ta.

Sau đó, anh ta thẹn quá hóa giận nói: “Nhãi ranh, ai mượn mày xen vào chuyện của người khác vậy?”

“Mày có biết hôm nay mày làm vậy là sẽ dẫn tới nguy hiểm chết người cho chính mày hay không?”

Đối mặt với lời uy hiếp từ anh ta, Diệp Lâm cười khẽ: “Lúc nào cũng là tôi mang đến nguy hiểm chết người cho người khác, chưa từng có ai có thể uy hiếp đến tôi.”

“Nói xem, anh làm việc cho ai? Bắt nhiều đứa nhỏ như vậy làm gì?”

Tên bán bóng bay nhìn trái nhìn phải, sau đó cười lạnh: “Các anh nghĩ lên phía trên nữa đi, người ta lợi hại hơn tất cả mọi người ở đây, là đại nhân vật mà các anh không đắc tội nổi!”

Dứt lời, tên bán bóng bay ném ra một thứ, nó rơi xuống đất, lập tức bốc khói trắng.

Sương khói tràn ngập xung quanh, tầm nhìn cực kì thấp, giơ tay không thấy năm ngón tay.

Bóng dáng tên bán bóng bay lập tức biến mất trong sương mù.

“Muốn chạy hả?” Kim Lũ Y và Hầu Quán Quân đã chuẩn bị sẵn, vừa thấy vậy là đuổi theo.

Cho dù tên bán bóng bay có dùng sương khói để chạy thì cũng chắp cánh khó thoát trước sự truy đuổi của Kim Lũ Y và Hầu Quán Quân.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Kim Lũ Y đã chạy tới phía sau tên bán bóng bay, rút bội đao bên eo ra, vung lên phía trước.

“AI” Tên bán bóng bay hét thảm một tiếng, ôm cái chân bị gấy ngã xuống mặt đất.

Hóa ra một đao của Kim Lũ Y trực tiếp chém gãy một chân của tên bán bóng bay.

Hầu Quán Quân thấy vậy thì giật nảy mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.