Nghe vậy, đám viện trưởng lại cảm thấy xấu hổ.
ởi vì lúc nãy Diệp Lâm cứu người, bọn họ đều châm chọc liên tục, bây giờ nghĩ lại thật sự là rất mất mặt.
Mọi người nhìn xung quanh, sôi nổi tìm kiếm
"À... Diệp thần y... phó viện trưởng Thôi nói lời kia đã sợ ngất luôn rồi.. cậu tha cho ông ta đi...”
Có người chỉ vào một ông cụ ngất xỉu trên mặt đất rồi lên tiếng xin tha thứ hộ.
"Hừ, thật là vô dụng!" Diệp Lâm cười nhạo: “Bác sĩ cũng bị người sống dọa ngất nữa hả?”
Đương nhiên, Diệp Lâm cũng chỉ nói nói mà thôi, chứ không đi so đo với loại người như ông ta.
Đúng lúc này, bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao Dương Sĩ Tuấn đột nhiên bước lên nắm tay Diệp Lâm, sốt ruột nói: “Tiểu thần y, cậu... có thể dùng thần dược của cậu cứu tôi một mạng..."
Ở trong mắt Dương Sĩ Tuấn, Diệp Lâm ngay cả. người chết cũng có thể cứu sống, trong khi mình còn sống, vậy là chắc chắn có thể cứu được.
Lần này mình đến đây là đúng rồi, không ngờ lại may mắn gặp được một vị thăn y trung y.
“Ha ha.." Diệp Lâm cười nói: “Dương đại nhân, lúc nãy ông muốn báo quan bắt tôi mà?”
"Ơ kìa..” Dương Sĩ Tuấn cười ngại ngùng: “Lúc nãy tôi hiểu lầm thần y, tôi xin lỗi thần y”
Dứt lời, Dương Sĩ Tuấn khom mình hành lễ.
Diệp Lâm vội vàng ngăn cản: “Dương đại nhân không cần đa lễ."
Diệp Lâm cảm thấy Dương Sĩ Tuấn cũng coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3518503/chuong-998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.