“Mày định dùng mấy viên đan dược này đi cứu sống một người đã chết hả?”
“Buồn cười chết mất! Nếu đan dược của mày có thể cứu chết thành sống thì tao sẽ đưa đầu cho mày là bóng để đái"
“Mày làm tao sợ muốn chết! Tao còn tưởng rằng mày giết người là vì muốn ép buộc bọn tao ký hợp đồng gì đó chứ! Hóa ra đây mới là mục đích của mày!"
"Đồ điên! Mày đúng là đồ điên! Để tao nhìn xem mày dùng mấy viên đan dược cứu một người chết kiểu gì! Mày cho rằng mình có thể cứu sống người chết hả?"
Trong tiếng nghỉ ngờ của mọi người, Diệp Lâm lấy một viên đan dược trong ba viên đan dược.
“Ơ? Đợi đã! Viên đan dược mày vừa lấy là tiểu Hỗn Nguyên Đan gì đó mà? Mày nói là chỉ có thể chữa các chứng bệnh bình thường như là cảm mạo này. kia?”
Lúc này, phó viện trưởng nhanh mắt phát hiện manh mối, không nhịn được lên tiếng châm chọc: “Đừng nói là chính mày cũng không phân ra được loại nào là loại nào rồi ở đó giả vờ là biết rõ nha?”
“Ha ha..." Xung quanh vang lên tiếng cười
Phó viện trưởng nhìn sang viện trưởng Trần với vẻ khiêu khích, cười nói: "Ông Trần, đây là thần y mà ông sùng bái đấy hả? Ha ha.."
"Haizz.." Viện trưởng Trần rất là bất đắc dĩ, cho rằng cách làm của Diệp Lâm rất điên cuồng.
Bởi vì có người nào dùng sự sống chết của một con người đi thử thuốc đâu? Nếu lỡ như thất bại thì sẽ trở thành tội phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3518500/chuong-995.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.