Chương trước
Chương sau
Có lẽ đây chính là thói quen của người nhà họ Ngô, gặp chuyện gì cũng thích tính toán.

“Dạo này ông mới nghiên cứu ra một phương, pháp gọi là 'Chiếm Kimi', xác suất chính xác từ chín phần mười trở lên, cháu có muốn thử hay không?”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, một ông cụ lại đi tới “Tiểu Nhạc về rồi hả?”

“Ông cả muốn gặp cháu, vào nhà hết đi”

Ngô Lục Thất nghe vậy thì không nói nhiều nữa, ra hiệu cho Ngô Nhạc tự chúc mình may mắn đi.

“Haizz, xin lỗi anh Diệp” Ngô Nhạc xin lỗi Diệp Lâm: “Vốn định dẫn anh đến nhà chơi, nào ngờ mới tới là gặp mấy chuyện không vui rồi..”

Ngô Nhạc không định vừa về nhà là nói chuyện phân gia. Có điều cậu ta không ngờ là ông nội mình làm trước hết rồi

“Không sao” Diệp Lâm nói: “Nếu cần giúp đỡ thì nói một tiếng”

Ngô Nhạc cười khổ nói: “Haizz, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, tôi tự mình giải quyết là được rồi”

Đoàn người nhanh chóng đi vào sảnh chính.

Các vị làm chú nhà họ Ngô đã có mặt đầy đủ.

Bảy anh em nhà họ Ngô, người nào cũng có sở trường riêng, nhưng không ai phục ai, cả nhà họ Ngô lúc nào cũng trong trạng thái tan rã.

Thiên Cơ Tử mệt mỏi với nội đấu gia tộc, hàng năm lang thang bên ngoài, nhầm mắt làm ngơ.

Hiện giờ Thiên Cơ Tử Ngô Lục Lục muốn phân gia, đám anh em khác dễ gì chịu cho Thiên Cơ Tử được như ý muốn?

Quả nhiên, đám người Ngô Nhạc vừa mới ngồi xuống, lão đại Ngô Lục Nhất liền dẫn đầu làm khó dễ Ngô Nhạc.

“Tiểu Nhạc, ông nội cháu đâu? Sao không về gặp bọn ông?” Ngô Lục Nhất lạnh lùng hỏi

Ông nội cháu có việc cần làm.." Ngô Nhạc tìm bừa một cái cớ: "Vừa lúc cháu cùng bạn có việc ở gần đây nên về nhà chơi một chuyến.”

“Về nhà chơi hả? Ha ha..” Ngô Lục Nhị hữ lạnh: "Về nhà tranh gia sản thì đúng hơn!”

Bốp!

Ngô Lục Tam đập mạnh lên bàn một cái, nổi giận:

“Tao nói cho mày biết, tiền nhà họ Ngô bọn tao, chúng mày đừng mong lấy đi đồng nào!”

“Đúng vậy!" Ngô Lục Tứ nói: “Tiền nhà họ Ngô chỉ để cho người nhà họ Ngô dùng, chúng mày đừng mong lấy đi đồng nào!"

“Lão Lục muốn phân gia, người có thể đi, nhưng tiền không thế!”

Ngô Nhạc còn chưa kịp mở miệng thì bốn ông cụ đã lên tiếng liên tiếp mắng mỏ Ngô Nhạc.

Ngô Lục Thất ở bên cạnh thấy vậy thì lắc đầu, dáng vẻ mọi thứ đều nằm trong dự đoán, thực tế thì

trong lòng ông ta đang tươi như hoa.

Thấy vậy, Ngô Nhạc không nhịn được thở di định từ bỏ.

Lúc này, Diệp Lâm cười nói: "Nói vậy thì nợ nần của hai ông cháu Thiên Cơ Tử cũng được tính cho nhà họ Ngô các ông? Sao không thấy các ông trả nợ thay bọn họ?”

Cái gì?

Nghe vậy, đám già nhà họ Ngô đều rất khó chịu, sôi nổi trừng Diệp Lâm như là đang trách anh lắm miệng.

“Chuyện nào ra chuyện đó!" Ngô Lục Nhất nói: “Nợ nần bên ngoài có liên quan gì bọn tôi?”

Diệp Lâm cười nói: "Các ông không muốn giải quyết vấn đề nợ nần, Thiên Cơ Tử mới định phân gia lấy tiền trả nợ, dù vậy các ông cũng không muốn, chuyện tốt thiên hạ về phần các ông hết hả?”

“Nói thế nào thì nhà họ Ngô cũng là gia tộc lớn, dù sao cũng phải có một phần bảy là của Thiên Cơ Tử mới đúng chứ?”

Ngô Lục Nhị trừng Diệp Lâm, thấy là người lạ thì nổi giận nói: “Mày là ai hả? Chuyện nhà họ Ngô bọn tao, khi nào đến lượt một người ngoài như mày xen vào?”

Diệp Lâm nghiêm mặt nói: “Tôi là bạn của Ngô Nhạc, hôm nay đến chơi nhà họ Ngô, xem như là mở rộng tầm mắt rồi. Sao hả? Các người làm việc không công bằng, còn không cho tôi nói hả?”

“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.