Nhìn thấy Diệp Lâm cuối cùng cũng rút kiếm ra
Park Ji-shin mỉm cười tự tin, cũng rút thanh Bội Đao bên người ra.
“Tiểu tử, quan hệ của cậu cũng cứng đấy!" Park Ji-shin hai tay cầm đao bước tới, cười lạnh nói: "Nhưng, nếu một thanh niên như cậu có thể trở thành Chiến Thần của Đại Hạ, chẳng phải là Đại Hạ các người đã mục nát, không có thuốc chữa rồi sao!"
Theo Park Ji-shin, Chiến Thần của Đại Hạ phải là một người đàn ông như Lý Úc Bạch hay Hàn Sơn Hà. Người đàn ông thực sự như vậy mới có thể xứng đáng với danh hiệu Chiến Thần cao quý.
Còn thanh niên gầy gò trước mặt chưa chắc có tư cách làm quan văn, huống chỉ là võ tướng!? Còn là một Chiến Thần thống lĩnh một phương!?
Đúng là trò trẻ con!
Nói nhảm xong rồi chứ?" Diệp Lâm nể mặt đối phương cũng là Chiến Thần của một nước, nên cho anh ta một cơ hội, “Trăn trối đi!”
"Ha!?" Park Ji-shin giật mình, sau đó cười lớn, "Cậu nói hết lời của tôi rồi!"
“Người nên để lại lời trăn trối, là cậu——!!!?”
Vừa nói đến đây, Park Ji-shin liền cảm thấy trước mắt có một lưỡng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Ngay sau đó, bàn tay cầm đao của anh ta rơi xuống đất cùng với thanh đao.
"!!!?"
Park Ji-shin không thể tin vào mắt mình, không khỏi mở to mắt
Anh ta cảm thấy cánh tay mình đau nhói, điều này khiến anh ta ý thức được rằng mọi thứ anh ta nhìn thấy trước mắt đều là sự thật.
Chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3510067/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.